Hắc Nguyệt Quang Của Bá Tổng

Chương 4



Con gái tôi để yên cho Bùi Thiếu Khanh bế đi rửa tay, nhưng đang đi nửa đường thì đột nhiên quay lại phản đối:

“Chú, cháu không phải đâu!”

Anh ta nhướng mày:
“Đúng rồi, con không phải người. Con là… một chiếc áo khoác bông nhỏ ấm áp!”

Câu đó khiến con gái tôi cười khúc khích, miệng ngoác tới mang tai.

…Gì vậy?
Hai người này còn chưa chính thức liên minh mà đã phối hợp ăn ý đến thế rồi à?

Bùi Thiếu Khanh ôm con bé vào bàn ăn, đặt ngồi ngay bên cạnh mình.

“Đây, thử miếng sườn chua ngọt xem nào.”

Anh ta vừa nói vừa gắp một miếng để trước mặt con bé, ánh mắt mong chờ y như đang chờ kết quả đi thi đại học.

Con gái tôi không hề do dự, giơ cả hai ngón tay cái lên trời:
“Tuyệt! Tuyệt! Tuyệt vời ông mặt trời!”

Anh ta tranh thủ ngay:
“Vậy từ giờ chú nấu cho con ăn mỗi ngày nhé?”

Đôi mắt to tròn của con gái tôi lập tức sáng rực, quay sang nhìn tôi như thể đang van xin cả thế giới:
“Thật không mẹ? Mẹ đồng ý đi mà!”

Tôi giả vờ không thấy ánh mắt long lanh đó, thản nhiên gắp một cây rau xanh bỏ vào bát con bé:
“Nếu thích ăn thì ăn rau đi.”

Vừa thấy rau, gương mặt con bé lập tức từ ánh dương chuyển thành… mướp đắng.

Nó lập tức quay sang nhìn Bùi Thiếu Khanh, ánh mắt cầu cứu như đang nhìn thấy cứu tinh cuối cùng của nhân loại.

Thế mà Bùi Thiếu Khanh lại dũng cảm cầm ngay miếng rau trong bát con bé, nhai ngon lành như đang ăn bò bít tết.

Tôi nhìn cảnh đó, không nhịn được mà bật cười.

Bữa tối kết thúc trong không khí vui vẻ, ấm cúng đến mức tôi tưởng nhà mình có lắp máy sưởi.

Sau đó, Bùi Thiếu Khanh ngồi chơi với con bé một lúc, rồi lại bị nó trói buộc thành cái… móc treo đồ chơi di động để dỗ nó đi ngủ.

Ban đầu tôi còn thấy anh ta ngồi cạnh giường, tay cầm cuốn truyện, đọc rất nghiêm túc.

Đến lúc tôi bước vào thì hai cha con đã lăn ra ngủ lúc nào không hay.
Tôi chỉ biết nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho họ rồi lặng lẽ rút lui khỏi phòng, giống như một bóng ma từ tốn… mang họng súng đầy xúc động.

Sáng hôm sau trời hửng nắng sau cơn mưa đêm.

Hai cha con đã ăn mặc tươm tất, ngồi ngay ngắn bên bàn ăn như đang đợi “nữ hoàng mẹ” xuất hiện.

Bùi Thiếu Khanh nói bằng giọng cẩn trọng như đang xin visa:
“Sau bữa sáng, anh có thể đưa Noãn Noãn đi công viên giải trí được không?”

Chưa kịp mở miệng, con gái tôi đã tiếp lời ngay tắp lự:
“Mẹ ơi, con muốn đi~!”

Rồi như thể chưa đủ thuyết phục, nó thêm câu đinh:
“Hôm nay là cuối tuần mà…”

“Đúng đúng, cuối tuần, đã lâu không đi công viên rồi,” – Bùi Thiếu Khanh gật đầu lia lịa, phối hợp quá ăn ý với đồng đội nhí. Thậm chí anh ta còn không cho tôi kịp phản bác.

Tôi chỉ có thể cắn răng, yên lặng leo lên xe, hộ tống hai cha con đi chơi như bảo mẫu toàn thời gian.

Vào công viên, Bùi Thiếu Khanh lập tức biến hình thành ông bố quốc dân:
Dắt Noãn Noãn chơi tàu lượn siêu tốc, tàu cướp biển, xe đụng…
Con bé thì vừa hét vừa cười khoái chí, còn anh ta ôm con trong lòng y như quảng cáo sữa.

Tôi đứng nhìn từ xa, cuối cùng cũng thấm thía:
Có những thứ, dù tôi có cố gắng đến mấy, vẫn không thể thay thế được—đặc biệt là vai trò của người bố.

Khi cả ba cùng đi đến khu lâu đài cổ tích, Noãn Noãn quay sang ra lệnh ngắn gọn:
“Chụp ảnh gia đình!”

Tôi không thể cãi lời. Đành nhờ một người qua đường chụp giúp bức ảnh ba người.

Anh chàng chụp ảnh nhìn màn hình, xuýt xoa:
“Trời ơi, hai cha con như cùng đúc ra từ một khuôn luôn ấy!”

Tôi gượng cười cảm ơn, cúi đầu cất điện thoại vào túi, trong lòng thì lặng lẽ né tránh một điều gì đó. Nhưng con gái tôi thì không dễ bỏ qua vậy.

“Mẹ, con gọi chú là bố được không?”
Con bé ngẩng đầu, đôi mắt mong chờ hướng về phía Bùi Thiếu Khanh.

Anh ta nghẹn ngào:
“Đương nhiên rồi!”

Nhưng chưa kịp vui, anh ta liếc tôi một cái, hạ giọng xuống như học sinh sợ cô giáo:
“Nhưng mà… phải hỏi mẹ con trước đã…”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt anh ta đột nhiên biến đổi, rồi anh ta hét lên:
“Cẩn thận!”

Tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị anh ta ôm chặt vào lòng. Ngay sau đó là một tiếng “bùm” thật lớn.

Cơ thể anh ta chấn động, như thể đang đỡ lấy cú va chạm thay tôi. Trái tim tôi như bị bóp nghẹt.

Tôi cố quay đầu lại:
“Bùi Thiếu Khanh, anh sao rồi?”

Vết máu đỏ trên trán anh khiến mắt tôi cay xè.

“Em định liều mạng hả? Định lao thẳng vào đấy luôn à?” – Anh vẫn gắt được, nhưng giọng yếu hẳn.

Thấy tôi không sao, nét lo lắng trên gương mặt anh dần giãn ra.
“Chỉ cần… em không sao…” – Anh mỉm cười được nửa miệng thì gục luôn trong vòng tay tôi.

Tôi bước lên xe cứu thương, tay bế con gái, chân như nhũn ra, toàn thân run rẩy như tàu lá chuối gặp gió thu.

“Mẹ ơi, đừng khóc…” – Giọng con gái tôi nức nở, bàn tay nhỏ xíu vụng về lau nước mắt cho tôi. Nhưng càng lau, nó lại càng khóc to hơn.

“Mẹ ơi… con không muốn bố chết…”

Tôi ôm chặt con vào lòng, vừa khóc vừa run, vừa cố gắng trấn an:
“Không… không đâu… bố sẽ không sao đâu…”

Bất ngờ, cả hai chúng tôi ôm nhau khóc như thể đang đóng đoạn cuối của phim truyền hình dài tập.

“Bé cưng, bố không sao đâu mà,” – người đang nằm trên cáng lại quay sang… dỗ dành con gái.

Tôi giật mình nhìn anh, bắt gặp đôi mắt long lanh nhưng lại cười như không có gì xảy ra của Bùi Thiếu Khanh. Bỗng dưng, tôi thấy… hơi quê.

Con gái thì vẫn rất đúng vai, chạy đến nắm tay bố nó, mặt mếu máo:
“Bố có đau không? Con thổi hơi cho bố nè.”

Sau đó, Bùi Thiếu Khanh được đưa vào bệnh viện khâu vài mũi, vì bị va đầu nên vẫn phải nằm lại theo dõi. Tôi và con gái cũng ở lại chăm sóc.

Sau một ngày “quẩy tới bến” ở công viên, cô nhóc nhà tôi đã hết pin, nằm bên giường ngủ say như chết. Tôi thì mang chậu nước đến để lau người cho anh ấy.

Tôi vừa quay lại sau khi tắm xong, chưa kịp nói gì thì Bùi Thiếu Khanh đã đưa tay nắm lấy tay tôi.

Ánh mắt anh dịu dàng như thể đang định tặng tôi một chiếc nhẫn cầu hôn:
“Phi Phi, lý do anh chuyển tới Thượng Hải để gây dựng sự nghiệp… là vì em.”

Tôi chưa kịp tiêu hóa câu đầu thì anh đã thả nguyên tràng dài:
“Em có thể quay lại với anh được không? Anh biết mình đã sai. Khi đó anh quá nóng nảy…”

“Khi mẹ anh đưa anh nghe đoạn ghi âm đó, anh như muốn bốc hỏa. Trong đó nói em đến với anh chỉ vì tiền. Rằng em chẳng yêu anh một chút nào.”

“Em còn nói chỉ cần mẹ anh đưa tiền là em sẽ lập tức biến mất khỏi đời anh. Không lật kèo.”

Giọng anh nghèn nghẹn, rồi tiếp tục:
“Anh thật sự không ngờ… Em biết không, trước khi mở miệng trách em, anh đã bị tổn thương nặng nề rồi. Khi em biến mất, anh như người mất hồn.”

“Lúc đó, anh chỉ biết trách bản thân: giả vờ đạo đức để làm gì cơ chứ? Chỉ là tiền thôi mà. Anh có tiền, có rất nhiều là đằng khác. Nhưng không có em, thì anh chẳng là gì cả…”

Anh vừa nói vừa nhìn tôi, đôi mắt ửng đỏ khiến lòng tôi như bị bóp nghẹt. Và rồi, cái bức tường phòng thủ tôi xây trong lòng bao năm… đùng một cái, sập.

Tôi lí nhí:
“Lúc em nói vậy là vì em tức đến điên người…”

“Anh biết.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, giọng thấp hẳn:
“Anh đâu có yêu em. Chúng ta đã thỏa thuận ngay từ đầu rồi còn gì. Sao anh lại buồn?”

Tôi cố rút tay ra. Nhưng chưa kịp thoát, anh đã nắm chặt hơn, rồi lồm cồm… cố ngồi dậy khỏi giường.

“Anh đang làm gì thế? Nằm xuống đi!” – Tôi giật nảy người, hoảng hốt ấn vai anh.

Vậy mà anh chẳng những không nằm, còn tranh thủ… ôm tôi vào lòng:
“Ai nói anh không yêu em? Không yêu em thì anh đi dự tiệc chào mừng làm gì chứ. Làm bạn gái anh lần nữa nhé?”

Tôi đứng hình.
“…”

“Lúc em làm thêm ở quán trà sữa, anh tới mua suốt ngày. Gái khác xin WeChat thì anh không cho. Còn em thì lạnh tanh, khiến anh phải lăn tăn tìm cách tiếp cận.”

Thì ra… anh đã để ý tôi từ lâu.

“Phi Phi, cho anh một cơ hội nữa đi. Để ba người nhà mình có thể vui vẻ bên nhau…”

Anh thấy tôi im như tượng, giọng bắt đầu sốt ruột thấy rõ.

“Anh biết Trần tiên sinh chỉ là bạn đồng hành thôi, giữa hai người không có gì. Đừng lấy anh ấy ra làm cái cớ để đẩy anh đi xa.”

“Mẹ, cho bố một cơ hội đi!” – Không biết từ bao giờ con gái tôi đã tỉnh lại, nhập hội đẩy thuyền.

Tôi vội đứng bật dậy khỏi vòng tay anh, xách chậu nước lên, quay mặt đi:
“Còn phải xem… thái độ của anh thế nào đã.”

Tôi đi thẳng vào nhà tắm, để lại hai cha con phía sau đang… ăn mừng vang trời.

“Bố, cố lên nhé!”

“Được rồi, bố nhất định sẽ cố! Con nhớ giám sát bố đấy!”


Ngày thứ ba trong viện.

Mẹ của Bùi Thiếu Khanh đến.

Vừa nhìn thấy bà, phản xạ tự nhiên của tôi là muốn lỉnh ra ngoài ngay.

Nhưng bất ngờ, bà lại chủ động bước đến, nắm tay tôi:
“Phi Phi, dì xin lỗi. Lúc trước dì không suy nghĩ thấu đáo. Đáng ra không nên nói những lời như vậy.”

“Không ngờ con đã vì dì mà chịu đựng nhiều như thế trong mấy năm qua… Tất cả đều là lỗi của dì. Con… có thể tha thứ cho dì được không?”

Mẹ anh ấy hạnh phúc ra mặt, tuyên bố muốn xây dựng tình cảm thiêng liêng với cô cháu gái quý như vàng. Sau đó, bà dắt tay Noãn Noãn đi Bắc Kinh “ra mắt” ông nội và họ hàng. Bỏ lại hai kẻ lớn xác là tôi và Bùi Thiếu Khanh ở nhà.

Đúng lúc đó, Bùi Thiếu Khanh cũng được bác sĩ cho về, tiện thể… chuyển hộ khẩu tạm thời sang nhà tôi luôn.

Trong thời gian anh “ở nhờ”, hai đứa chúng tôi cùng nấu ăn, cùng lau nhà, cùng nằm xem phim trên sofa. Cảm giác chẳng khác gì hồi đại học – chỉ là hồi đó không có thêm đứa bé con nào chen giữa.

Một ngày nọ, tan làm chưa kịp thở, tôi nhận được cuộc gọi từ Noãn Noãn.

Giọng con bé phấn khích:
“Mẹ ơi, con về từ Bắc Kinh rồi nè! Con đang chơi ở công viên giải trí với bố, mẹ tới đây đi!”

Tôi hí hửng tới công viên… rồi đứng hình.

Nơi này hôm nay đóng cửa. Không một bóng người.

Vừa định lấy điện thoại ra thì đoàng! – tất cả đèn xung quanh bỗng bật sáng rực. Một nhóm người ùa ra, xô tôi vào giữa sân.

Ở đó là một sân khấu to tướng, hoành tráng chẳng khác gì lễ trao giải Oscar.

Chính giữa sân khấu, Bùi Thiếu Khanh bảnh bao trong bộ vest trắng, tay bồng Noãn Noãn như công chúa truyện cổ tích. Một lớn một nhỏ cùng nhìn tôi cười… ranh mãnh.

Tôi còn chưa hoàn hồn thì Noãn Noãn đã lao tới, lôi tôi lên sân khấu.

Bùi Thiếu Khanh chậm rãi quỳ một gối xuống trước mặt tôi.

“Phi Phi, lấy anh nhé? Sau này anh sẽ cưng em và Noãn Noãn như công chúa. Anh thề không để em chịu bất công thêm lần nào nữa!”

Anh vừa dứt lời, đằng sau bỗng nổ tung:
“Tụi tui làm chứng! Nếu Bùi Thiếu Khanh dám để cô buồn, thì đừng hòng sống yên với gia đình này!”

Tôi nhìn xuống sân khấu, người thân và bạn bè anh chen kín cả khán đài – trông như một cuộc họp họ tộc kết hợp gameshow truyền hình vậy.

Lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác ấm áp khó tả.

Tôi gật đầu, nắm lấy tay anh ấy, giọng rõ ràng:
“Được!”

HOÀN


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.