Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Tôi

Văn trà xanh



Chương 3: Văn trà xanh

Sau khi quay xong chương trình, tôi nhận được Wechat của mẹ chồng, kêu tôi về nhà ăn cơm.

Tôi đang định lên xe, Văn Giai liền đi tới.

“Khương Vãn, cô đừng tưởng hôm nay cô thắng một ván là cô ghê gớm, chúng ta chỉ vừa bắt đầu thôi!”

“Văn Giai tôi trở về chính là muốn thu hồi những thứ vốn nên thuộc về tôi!”

Trên mặt Văn Giai nở nụ cười nhất định sẽ đoạt được.

Tôi cạn lời, em gái nhỏ này chắc là bị tẩu hỏa nhập ma rồi!

“Ồ.”

Tôi đóng cửa xe lại, kêu tài xế lái xe đi, chừa lại khói xe cho cô ta.

Ấu trĩ!

Lúc tới nhà chồng tôi mới biết được cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp!

Cũng không đúng, là thuốc cao bôi trên da chó!

Văn Giai ngồi trên ghế, cùng cô em chồng nói nói cười cười.

Tôi không thấy bóng dáng mẹ chồng đâu.

Văn trà xanh tự tin như vậy, thì ra là ở đây đợi tôi!

Tôi đi đến tủ giày lấy dép, phát hiện dép đang mang trên chân Văn Giai.

Tôi hơi nhíu mày lại.

Văn Giai co quắp bất an vội đứng dậy.

“Ngại quá, em không biết chị sẽ về, dép bị em mang, chị sẽ không để ý chứ?”

“Nếu biết chị sẽ về em đã không tới, nếu vì một đôi dép mà khiến chị không vui, em xin lỗi!”

Văn Giai một bên giả nai, một bên nhếch khóe môi.

Cô em chồng trợn mắt liếc tôi rồi lôi kéo tay Văn Giai.

“Chị Giai Giai, trong tủ có rất nhiều dép, chị ta đổi đôi khác là được rồi, đừng để chị ta quen thói!”

Tôi thề là tôi không đắc tội gì với cô ấy, chỉ là cô em chồng này của tôi thực sự rất phản nghịch, chê tôi quản thúc cô ấy quá mức, thấy tôi liền như thấy kẻ thù!

Lúc này mẹ chồng tôi từ trên lầu đi xuống.

Văn Giai vội vàng đứng dậy, nặn ra một nụ cười tươi, nếu nhìn kỹ, khóe mắt còn đọng vài giọt nước mắt!

Bộ dạng kích động như khi gặp lại cố nhân.

Mắt thấy cô ta định dính tới, mẹ chồng tôi lập tức đi thẳng đến chỗ tôi.

“Vãn Vãn! Sao con đã về rồi, về cũng không báo với mẹ một tiếng!” Mẹ chồng ôm lấy tôi.

Khóe miệng tôi giật giật, không phải bà ấy nhắn Wechat kêu tôi về sao?

Tôi nhìn về phía Văn Giai đang đứng cạnh cô em chồng, nháy mắt cái đã hiểu.

Trời lạnh rồi, cô em chồng này nếu muốn thành người vô gia cư.

Mẹ chồng từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép lê mới cho tôi.

“Vãn Vãn, đôi dép kia mang cũng lâu rồi, mẹ đã muốn ném đi lâu rồi, tới đây, mau mang dép mẹ mới mua cho con!” Mẹ chồng tôi nói.

Văn Giai quạ bay đầy đầu đứng cạnh Thẩm Ngưng.

Tôi mang dép mới vào, ngước mắt nhìn về phía Văn Giai.

“Tôi đương nhiên sẽ không vì một đôi dép mà tức giận. Chỉ là mùi trà trên người em gái đây tỏa ra bốn phía, mà vừa khéo chị sẽ choáng váng khi ngửi thấy mùi trà.” Tôi nói.

Văn Giai cắn răng, nhưng cô ta cũng không tức giận, mà hướng mắt về phía mẹ chồng tôi, vẻ mặt vô tội.

“Bác gái, con biết lúc trước con rời đi đã khiến anh Minh thương tâm, nhưng con xuất ngoại du học là để trau dồi bản thân!”

“Không phải hiện tại con đã trở về rồi sao? Con biết con đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian bên anh Minh, mấy năm nay con luôn nhớ đến anh ấy, con trở về chính là muốn bù đắp cho anh ấy!”

Văn Giai nói với tình cảm thắm thiết.

Thẩm Ngưng đứng cạnh gật đầu như một đứa ngốc.

“Mẹ à, chị Văn Giai và anh trai lớn lên cùng nhau, chị ấy ôn nhu săn sóc, khiêm tốn lễ phép, so với người nào đó lạnh nhạt ngạo mạn tốt hơn rất nhiều!”

“Chị Văn Giai mới là người thích hợp nhất với anh trai! Trước đó họ có hiểu lầm, chỉ cần giải quyết hiểu lầm, họ lại có thể như trước!”

Văn Giai liên tục gật đầu.

“Thẩm Minh đã từng rất thích con, vì con mà cái gì cũng nguyện ý làm. Nghe Ngưng Ngưng nói sau khi con rời đi, vì muốn quên con mà anh ấy đã thực hiện phương pháp thôi miên, con nghe mà đau lòng muốn chết!”

“Hiện tại con đã trở về, chẳng lẽ mọi người nhẫn tâm nhìn chúng con, hai người yêu nhau lại không thể bên nhau sao?”

“Anh Minh đã quên mất những chuyện trước kia, nhưng mọi người đâu có quên, nếu một ngày nào đó anh ấy nhớ ra rồi hối hận, chẳng lẽ mọi người không sợ anh ấy tổn thương sao!”

“Vì thế, để anh Minh không hối hận, mọi người nên giúp con theo đuổi lại anh ấy, đồng thời giúp anh ấy khôi phục ký ức mới đúng!”

“Mọi người chẳng lẽ không muốn nhìn thấy anh ấy vui vẻ, cùng cô gái mình thích thời niên thiếu ở bên nhau?”

Không thể không nói, Văn Giai không chỉ có trà nghệ, còn là cao thủ PUA, mẹ chồng vừa nãy đối với cô ta tràn ngập địch ý nháy mắt liền chần chừ.

Tôi đang định mở miệng, mẹ chồng liền kéo tay tôi lại, nhẹ nhàng trấn an.

Chỉ thấy mẹ chồng quăng cái nhìn xem thường thẳng đến chỗ Văn Giai.

“Cô bị mù hay bị ngốc thế? Tôi không quan tâm cô và Thẩm Minh từng có cái gì, hiện tại nó đã kết hôn, vợ nó đang đứng trước mặt cô!”

“Tôi đã thấy nhiều người giúp người khác thành đôi, chưa từng thấy có người vội vàng muốn làm tiểu tam. Thế nào? Trên đời này không có đàn ông, cho nên mới vội vàng muốn đoạt chồng người khác à?”

Mẹ chồng tôi trực tiếp mắng.

Lần đầu tiên tôi thấy bà ấy mở miệng mắng người, không tệ, được một phần mười của tôi!

Sắc mặt Văn Giai vừa trắng vừa xanh.

Cô ta chưa gấp, Thẩm Ngưng đã nổi nóng trước.

“Mẹ, chị Văn Giai chỉ là muốn bù đắp cho anh trai mà thôi!”

Mẹ chồng tôi liền bước tới cho Thẩm Ngưng một cái tát.

“Câm miệng, mẹ không nói thì con cảm thấy mình không sai à! Con thực sự quá ngu ngốc, con đã quên cảnh anh trai con ẩu đả đánh nhau với bọn lưu manh, tự nhốt mình trong phòng, nổi điên tự hại mình cả ngày rồi sao!”

“Mẹ chỉ nghĩ là con phản nghịch, không nghĩ tới lại ngu dốt như vậy! Nếu con thích Văn Giai, con cút cùng cô ta đi!”

Thẩm Ngưng ngẩn ngơ, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Văn Giai định nói gì đó, đúng lúc này cửa bị đẩy ra, là Thẩm Minh trở về.

Đáng lý lúc này Thẩm Minh đang đi đóng phim ở bên ngoài.

“Mẹ nhắn nói thân thể không thoải mái, nên anh lập tức mua vé bay về.” Thẩm Minh giải thích.

Tất cả đều yên lặng, chúng tôi liếc mắt nhìn qua Thẩm Ngưng.

Không cần nghĩ cũng biết là cô ấy táy máy điện thoại của mẹ chồng.

Thẩm Ngưng cúi đầu xuống, không dám hé răng.

Văn Giai vui vẻ chạy nhào qua chỗ Thẩm Minh, miệng còn kêu “Anh Minh”.

Vì muốn thể hiện sự ôn nhu của mình, cô ta còn cố ý kiềm thanh điệu lại, khiến tôi nổi da gà!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.