Cặp Đôi Ngược Dòng Kịch Bản

Chương 1



Ngày thứ hai sau khi phản diện phá sản, hắn định 44.

Tôi vội ôm chặt chân hắn.

“Chồng ơi, em vừa mua cái túi xách, vay trả góp 5 năm liền đấy.”

“Anh mà chầu trời thì ai trả hộ em đây hả?”

Bình luận trên trời dưới đất bay tới tấp:

[Hóa ra quả báo to nhất của phản diện không phải là phá sản, mà là vớ được cô vợ này.]

[Cười chết mất! Phản diện phá sản rồi thì lấy đâu ra tiền trả nợ hộ cô ấy.]

[Bây giờ mà hắn đi thì dễ quá, phải để hắn nếm đủ những gì nam nữ chính từng chịu rồi mới kết thúc được chứ.]

[Ơ kìa, sao hắn vẫn còn sống nhăn răng thế kia!]

[Nếu không phải hắn ép nam chính ra nước ngoài, nữ chính cũng không phải rửa bát suốt năm năm. Bắt hắn chịu khổ 5 năm mới công bằng!]

Tôi lơ đãng liếc bình luận rồi tiếp tục làm nũng.

Hắn quay đầu lại nhìn tôi, giọng khó tin: “Trước khi phá sản anh vừa chuyển cho em một tỷ tiền sinh hoạt cơ mà?”
Tôi chớp mắt ngây thơ: “À, tí tiền đấy á? Em mua cái bình hoa rồi.”
Hắn giọng khô khốc, run run: “…Bình hoa á?”
“Hình như thời Càn Long thì phải.”
“Anh… không giận em chứ?”
Tôi lắc nhẹ tay hắn dò hỏi.

Tống Yến ngửa mặt ôm trán, không thốt nổi lời nào. Gió tầng thượng thổi mạnh, áo sơ mi trắng trên người hắn phần phật, trông như sắp bị cuốn bay.

Tôi vuốt tóc bên tai, chớp mắt: “Chồng ơi, xuống đi. Hôm nay sinh nhật anh mà, em chuẩn bị quà cho anh rồi đấy!”
Nghĩ một lúc, tôi bồi thêm: “Gợi ý nhé: đồng phục, động vật, màu vàng.”

Tống Yến ngạc nhiên: “…Em chuẩn bị quà cho anh?”
Dù hắn từng tặng tôi không biết bao nhiêu thứ, nhưng đây là lần đầu tôi tặng lại hắn.

Liếc xuống phố xe cộ đông nghịt, cuối cùng hắn cũng chịu rời tầng thượng.

Trên bàn là hộp quà lớn được gói rất cẩn thận. Tống Yến run run tháo ruy băng. Lớp giấy gói lộng lẫy từng lớp từng lớp được gỡ ra… bên trong là bộ đồng phục ship đồ ăn hãng “chuột túi”: mũ bảo hiểm, áo vàng phản quang và hộp giao hàng gấp gọn.

Tống Yến xách mũ bảo hiểm lên, tức đến bật cười, quay người định đi lên tầng thượng ngay.

Tôi nhìn theo bóng lưng cao lớn, cắn răng giậm chân: “…Tống Yến, anh!”
Hắn đội mũ bảo hiểm, giọng trầm: “Điện thoại còn trên tầng thượng.”

Thế mà hắn lại làm quen rất nhanh với nghề ship đồ ăn. Dù bận rộn buổi trưa, hắn vẫn tranh thủ về nấu cơm cho tôi.

Người đàn ông từng là ông lớn công nghệ gõ chuông Nasdaq, giờ đội mũ vàng “chuột túi” chạy giao đồ ăn, vẫn bước đi vội vã đầy trách nhiệm.

Tống Yến về nhà tháo mũ, khoác tạp dề vào bếp nấu. Tôi cuộn trên sofa ăn nho, ngắm bóng lưng hắn.

Căn bếp nhỏ nóng hầm hập, hắn sớm đổ mồ hôi nhễ nhại. Cởi áo sơ mi, chỉ mặc mỗi tạp dề hoa hồng, cơ bắp rắn chắc, lưng rộng bóng mồ hôi.

Dây tạp dề buộc hờ nơi eo phác họa dáng người mạnh mẽ.

“A!” Tôi bóp nát quả nho, nước bắn tung tóe.

Hắn vội chạy lại, cúi người lau từng ngón tay cho tôi:
“…Thật ra, em không cần ở bên anh đâu, Tiểu Dạng. Anh sẽ trả hết nợ, em đừng phí tuổi xuân vì anh.”

Tôi ấm ức:
“Anh không có tiền em cũng chẳng bỏ, giờ còn định đuổi em à!”
Tống Yến định nói gì đó, tôi đã cướp lời:
“Em biết rồi, anh chê em tiêu hoang chứ gì! Trước kia anh bao nuôi em, thề nuôi cả đời, giờ chưa cưới đã muốn bỏ. Anh định tìm cô gái hiền lành chăm chỉ cưới đúng không, đồ bạc tình!”

Tống Yến bịt miệng tôi, hàng mi dài khẽ run:
“Anh chỉ thấy em theo anh giờ khổ quá… Nhà thì chật, cơm anh nấu không ngon, nho cũng chẳng tươi. Em nên đi, tìm cuộc sống tốt hơn.”

Thường thì kim chủ phá sản, chim hoàng yến nên xách vali biến mất.

Nhưng hôm đó, tôi chỉ về muộn 10 phút thôi, Tống Yến đã leo lên tầng thượng.

Tôi không thể đi, cũng chẳng muốn đi.

Tôi giữ chặt tay hắn, lật người đè xuống sofa, vuốt khóe mắt hắn đang đỏ hoe:
“Anh nói sẽ nuôi em cả đời đấy, đừng hòng bỏ em.”

Bình luận lại bùng nổ:
【Con bé này sống sướng thật, cho tôi diễn hai tập thôi cũng được.】
【Phản diện làm shipper mà vẫn đẹp trai quá, tôi thèm — à nhầm, thèm đồ ăn ấy.】
【Chị em ơi đừng mềm lòng, đôi này rồi chẳng có kết cục tốt đâu.】
【Phản diện cao to đẹp trai, lại tốt với vợ thế này, bỏ qua chuyện với nam chính thì cũng đáng yêu phết.】
【Không bỏ qua được nhé, nam chính bị đày ra nước ngoài bao năm khổ sở đấy!】

Tôi giả vờ không thấy bình luận, nắm cằm Tống Yến hôn xuống, nhìn mặt hắn đỏ lựng, người như bốc cháy.

Đổi hơi xong, Tống Yến lắp bắp:
“Tiểu… Tiểu Dạng, cơm chín rồi, ăn… ăn đi!”

【Aaaaa! Với người ngoài là mặt lạnh Diêm Vương, với vợ lại là cún con si tình, cực phẩm quá!】
【Đôi này cũng đáng yêu phết, cho tôi ăn ké miếng đường.】
【Tôi cũng xin miếng!】
【Đừng để tam quan chạy theo nhan sắc nữa mấy bà ơi!】
【Đường giờ ngọt, sau này sẽ đắng thôi, nhớ chưa!】

 

Từ sớm, tôi đã thấy mấy dòng bình luận lạ hoắc nổi lềnh phềnh giữa trời.
Ban đầu tưởng trò đùa của ai đó, tôi chả để tâm. Đến khi mấy chuyện xảy ra y như trong bình luận, tôi mới phải tin.

Ghép mấy câu rời rạc lại, tôi biết được:
Tống Yến là phản diện.
Mà đã là phản diện thì chắc chắn sẽ thất bại.

Ban đầu anh ấy chỉ là bàn đạp cho nam chính rèn luyện, sau thành bậc thang cho nam chính bước lên.
Thấy được mấy dòng bình luận, tôi cũng từng cố đổi hướng câu chuyện.
Nhưng Tống Yến vẫn phá sản.
Không sao cả, trong bụng tôi đã có kế hoạch mới.

Sáng sớm, Tống Yến tranh thủ nhận đơn giao hàng. Tôi thì ung dung nằm nhà, gặm miếng bánh kem anh vừa mua về.

Bình luận lại hiện ra:
【Nam chính đúng là cao tay, nghe tin phản diện đi giao đồ ăn liền đặt bánh cưới giao đến tiệc đính hôn, bắt phản diện tự tay giao luôn.】
【Phản diện sắp bị làm nhục rồi, nghĩ thôi đã khoái!】
【Nhóm nhân vật chính chuẩn bị chu đáo lắm rồi, chờ xem trò vui thôi.】
【Tự dưng thấy tội phản diện ghê, mới nhận đơn to đã nghĩ ngay đến mua bánh nhỏ cho vợ, ai ngờ rơi đúng bẫy.】

Thấy có gì sai sai, tôi xách cái túi mới mua phi thẳng đến khách sạn lớn nhất Hải Thị.

Ngay trước khách sạn treo biển chào mừng lễ đính hôn của nam chính Tống Lương Viêm và nữ chính Chu Khanh Khanh.
Chưa kịp bước vào, tôi đã thấy một bóng áo vàng chói mắt.

Tống Yến – cao lớn, mặc đồng phục ship đồ ăn mà vẫn không giấu nổi cái dáng đẹp trai sẵn có.
Anh đang đẩy chiếc bánh kem cao hơn mét thì bị một đám công tử choai choai chặn lại.

Dẫn đầu là nam chính – Tống Lương Viêm.
Hắn liếc Tống Yến từ đầu đến chân, ánh mắt khinh khỉnh như muốn nghiền nát khí chất của anh:
“Anh à, ngày anh ép tôi phải ra nước ngoài, tôi đã nói rồi: gió đổi chiều thì phải chịu. Giờ nhìn lại xem, trông nhếch nhác như chó ấy.”

Xung quanh rộ lên tiếng cười hả hê.
Năm xưa tranh giành tài sản, Tống Yến gây thù không ít với đám này, giờ chúng gặp cơ hội, đương nhiên đạp người ngã ngựa.

Một thằng tên Chu Minh còn hăng máu chêm vào:
“Tống Lương Viêm, nghe chưa, Tống Yến phá sản mà chim hoàng yến nhỏ của hắn vẫn bám riết đấy!”
Người khác cười hô hố:
“Không phí của giời à? Giờ ship hàng kiếm mấy đồng bạc lẻ mà còn nuôi nổi gái á?”

Cả bọn phá ra cười như được mùa.

Chu Minh thấy Tống Yến vẫn im, bèn cố tình khích:
“Thế này nhé, tôi đưa anh một triệu, anh đưa con chim nhỏ ấy cho tôi, miễn là cô ta chiều chuộng tôi tử tế, tôi…”

Bốp!
Tống Yến ngẩng lên, mắt đỏ rực, vung cú đấm trời giáng làm Chu Minh lăn quay:
“Mày dám!”

Bảo vệ khách sạn lập tức lao đến, đè Tống Yến xuống sàn.
Chu Minh ôm mặt lệch sang một bên, tức tối đá thẳng vào ngực Tống Yến:
“Giờ mày còn bảo vệ nổi ai à?”
Tống Yến nghiến răng:
“Có chuyện thì nhằm vào tao!”

Tống Lương Viêm nhướng mắt ra hiệu.
Chu Minh lập tức hiểu ý, rút điện thoại ra quay thẳng vào Tống Yến, giọng nham hiểm:
“Thế này nhé, mày quỳ xuống giả tiếng chó sủa hai tiếng, tao sẽ bỏ qua cho con chim nhỏ của mày. Thế nào?”

Bình luận lại nổ ầm:
【Lôi phụ nữ ra dọa phản diện, nhóm nhân vật chính này hơi nặng mùi rồi đấy!】
【Đối phó kẻ thù thì phải dứt khoát, có gì đâu mà quá đáng.】
【Tự dưng thấy thương phản diện thật…】
【+1】
【Thương gì mà thương, thế khổ của nam chính ai trả?】

Bình luận cãi nhau ầm ĩ.
Thấy nhiều người thương Tống Yến, tôi khẽ thở phào.

Ngay giây Tống Yến chuẩn bị quỳ, tôi lao tới.
Xách cái túi năm chục vạn của mình, đập thẳng vào đầu Chu Minh và cả Tống Lương Viêm:
“Quỳ cái đầu bố mày ấy!”
“Không tha tôi à? Tống Lương Viêm, anh nghĩ anh làm được gì tôi hả?”
“Xem ai mới là người không tha ai!”

Tôi chẳng sợ chúng trả thù.
Chu Minh mấy người kia chẳng có hào quang nhân vật chính, không làm gì được tôi.
Mà nam chính thì không thể phạm pháp, Tống Lương Viêm cũng đành chịu.

Tôi cúi xuống nhìn cái túi xước một vệt dài mà xót ruột, còn lũ kia chả hề hấn. Trong bụng tiếc hùi hụi – biết thế nhét hòn gạch vào trong.

Chu Minh đau nhăn nhó, chỉ tay vào tôi chửi rủa:
“Con mẹ nó, mày dám đánh tao, để xem ông đây…”

Tống Yến kéo tôi ra sau lưng, tung cú đá nữa vào hắn.
Nhưng đám kia đông người, đánh nhau thật thì anh ấy chắc chắn chịu thiệt.

Đang loay hoay tìm cách thì một chiếc Rolls-Royce lướt đến trước sảnh.
Cửa sổ xe hạ xuống một đoạn, lộ ra nửa gương mặt ẩn sau làn khói xì gà.

Người đàn ông ấy gò má cao, đuôi mắt sắc như dao khắc.
Ngón tay trỏ gõ nhịp trên khung cửa, ánh mắt sâu hun hút dõi về phía tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.