Cặp Đôi Ngược Dòng Kịch Bản

Chương 2



 

Ánh mắt đầy giận của Tống Lương Viêm lướt qua chiếc xe kia, hắn sững người một thoáng rồi sải bước vào tiền sảnh khách sạn.

Bình luận lập tức nổ như pháo:
【Đến rồi đến rồi, đại lão đến rồi!】
【Người thừa kế tập đoàn tài chính to nhất Cảng Thành đây này! Đẹp trai vãi chưởng!】
【Đại lão Cảng Thành đích thân đến giúp nam chính, đúng là sắp lên tiên rồi!】
【Ơ nhưng sao tôi thấy ánh mắt đại lão cứ dính chặt vào tiểu yêu tinh kia nhỉ?】
【Có khi nào tiểu yêu tinh chính là vợ nhỏ bỏ trốn của đại lão không?】

Tôi quay đầu lại, bắt gặp ngay đôi mắt đen sâu hoắm của người đàn ông đó.
Thôi xong, Lục Nghiễn Hành!

Trong lòng tôi dấy lên một cơn hoảng loạn, kéo tay Tống Yến chạy biến.
Tống Yến hình như cũng cảm nhận được điều gì, quay đầu nhìn Lục Nghiễn Hành từ xa.

Về đến nhà, Tống Yến không hỏi một câu, chỉ nhắm mắt khẽ hôn lên đỉnh đầu tôi.
Lúc ấy tôi đang lo lắng đến bủn rủn, nên cũng chẳng để ý đến nét khác lạ của anh.

Tiễn anh ra cửa tiếp tục đi giao đồ ăn, tôi ngả người xuống giường.
Vừa mơ màng suy nghĩ, thì nghe thấy tiếng lục cục ngoài cửa.
Mở cửa ra, một nhóm người không mời mà đến đã đứng sẵn trong phòng khách.

Định hỏi xem vào kiểu gì, rồi chợt nhớ ra—
bên cạnh Lục Nghiễn Hành có vệ sĩ biết mở khóa.

Trong phòng khách nhỏ hẹp, Lục Nghiễn Hành mặc bộ vest cắt may vừa vặn, khí chất quý tộc ngời ngời, hoàn toàn lạc quẻ so với căn hộ xập xệ này.
Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt lia một vòng qua rèm cửa bạc màu, cái sofa cũ nát, cuối cùng dừng lại ở tôi:
“Em sống ở cái ổ này à?”

Thấy tôi câm lặng, anh ta châm chọc tiếp:
“Bỏ nhà cao cửa rộng, chạy sang Đại Lục để đi hái rau dại à?”
Tôi cúi đầu xoắn tay:
“Em có đi hái rau đâu. Bây giờ Tống Yến giao đồ ăn nuôi em, chăm chỉ lắm nhé! Tuần trước còn nhận giải đơn nhiều nhất cơ!”

Lục Nghiễn Hành lật trắng mắt, vẻ ghét bỏ không thèm giấu:
“Anh ta phá sản chứ em có phá sản đâu. Mỗi tháng anh với bố mẹ vẫn chuyển cho em mấy triệu, em có đụng đến đồng nào đâu.”
“Sao? Tiền nhà chuyển thì chê nóng tay, nhất định phải đi ăn bám mới vừa lòng à?”
“Lớn tướng rồi còn bày trò con nít? Bố mẹ bảo anh đến đón em về đấy.”

Tôi ngẩng đầu nhìn mấy dòng bình luận vừa trôi qua – nhiều người bắt đầu bớt ác cảm với Tống Yến rồi. Nhưng thế vẫn chưa đủ.

Tôi nghiêm giọng:
“Anh! Giờ em chưa về được. Chưa phải lúc.”
Lục Nghiễn Hành cau mày:
“Bao giờ mới là lúc?”
Tôi quay đi:
“Anh đừng quản, em có kế hoạch của riêng mình.”

Bình luận lại bùng nổ:
【Anh? Anh nào cơ?】
【Chỗ dựa lớn của nam chính hóa ra là anh ruột của vợ phản diện á???】
【Nhưng tiểu yêu tinh họ Giang mà? Là anh em ruột thật sao?】
【Là nhạc sĩ tiết tấu, chịu rồi!】
【Hóa ra tiểu yêu tinh còn có thân phận ẩn giấu nữa, cốt truyện ngày càng mặn!】

Lục Nghiễn Hành tức đến bật cười:
“Bảo anh đừng quản à? Được thôi. Trương Lực, đánh ngất mang về cho tôi.”

Để khỏi dính vào diễn biến kịch bản, tôi đã tránh về nhà từ khi thấy mấy dòng bình luận đầu tiên.
Một vụ đầu tư nhỏ thì đâu cần Lục Nghiễn Hành đích thân đến.
Lần này anh ta đến Hải Thị, mục tiêu là bắt tôi quay về.

Nằm ở ghế sau xe, đầu óc tôi quay cuồng, mơ hồ nghe tiếng huyên náo:
“Á!!! Không thể tin nổi, hai người họ cứ thế mà lỡ nhau sao?”
“Phản diện chắc không ngờ người trong chiếc Rolls-Royce vừa lướt qua chính là tiểu yêu tinh.”
“Phản diện đột ngột biến mất vì tai nạn xe? Kết này đau thật!”
“Cái gọi là ‘chịu hậu quả theo kịch bản’ đến muộn nhưng vẫn đến, phản diện không tránh được đâu.”
“Cuối truyện kiểu gì cũng có cái xe tải phi như bay trong nội thành, chả hiểu sao vẫn chưa bị cấm.”
“Tội quá! Phản diện bị xe tải tông văng cả chục mét, mắt vẫn nhìn về phía ngôi nhà.”

Tôi mở mắt, nhìn thấy những dòng bình luận bay kín trời, mới dám chắc không phải mơ.
Nước mắt cứ thế trào ra, mắt mờ dần:
“Anh! Quay đầu lại mau—”


Chiếc xe điện nát bét, ven đường tụ một đám đông.
Tiếng còi cứu thương réo lên, người ta vội vã dạt sang hai bên.

Tôi lao xuống, nhìn thấy Tống Yến bê bết máu.
Tim tôi như bị bóp nghẹt, thở cũng khó.

“Có người nhà bệnh nhân không?”
Tôi giơ tay, theo lên xe cứu thương.

Bác sĩ cắt áo anh để cấp cứu, lộ ra vết sẹo sâu hoắm từ lâu.
Nhìn vết sẹo ấy, tim tôi như bị xé nát.
Một người tốt thế này, tại sao lại phải chịu kết cục bi thảm chỉ vì là phản diện?

Xe cứu thương hú còi lao về bệnh viện.
Bác sĩ vừa cấp cứu vừa bảo:
“Bệnh nhân nguy kịch, người nhà nói chuyện với anh ấy đi, cố để anh ấy tỉnh lại.”

Tôi lau nước mắt, cố mở miệng nhưng nghẹn lại.
Trên trời là cả một màn hình chữ “chia buồn”.
Tôi siết chặt tay, hít sâu, ghé sát tai Tống Yến thì thầm:
“Chồng ơi… đừng biến mất… em còn chưa trả xong khoản vay tiêu dùng.”

 

Tôi lau nước mắt, tiếp tục lầm rầm:
“Cartier vừa ra cái nhẫn mới đẹp mê hồn, chồng ơi, em thích cái đấy.”
“Với cả váy em bẩn hết rồi, chồng nhé…”

Mi mắt Tống Yến nặng trĩu, giật giật như muốn mở ra.

【Ha ha ha ha ha!!!】
【Phản diện bị trêu mà tỉnh lại luôn kìa.】
【Thế là xong, tự nhiên lại thấy không muốn phản diện gặp chuyện nữa cơ.】
【Cặp này đáng yêu phết, nghĩ lại phản diện cũng có làm gì sai to tát đâu.】
【Nhưng năm xưa ảnh khiến nam nữ chính chia cắt tận 5 năm, mọi người quên rồi à?】
【Ảnh chỉ gửi nam chính ra nước ngoài thôi chứ có nhốt tù đâu. Nam chính không chịu về thì liên quan gì đến ảnh?】

Bình luận cãi nhau om sòm. Tôi liếc một cái rồi lại cúi xuống, cầm ngón út của Tống Yến, thì thầm không ngớt.

Sau mấy tiếng phẫu thuật cấp cứu, cuối cùng cũng cứu được mạng anh.
Tỉnh lại, thuốc tê vẫn chưa tan hết, người anh mềm oặt tựa gối.
Tôi chọc chọc má anh, thấy buồn cười lắm.

Rút điện thoại ra, tôi nhẹ nhàng dụ dỗ:
“Nào, gật đầu cái.”
“Rồi lắc đầu.”
“Chớp mắt.”
“Mở miệng.”
“Xong!”

Tống Yến cầm thẻ căn cước, chậm rãi hỏi:
“Em đang làm gì đấy?”
Tôi hớn hở, vừa nhìn điện thoại vừa đáp:
“À, em lấy thẻ căn cước anh vay ít tiền mua cái mặt dây chuyền ngọc.
Ui, hạn mức của anh cao ghê, vay được hẳn năm trăm triệu cơ!”
Tống Yến chớp mắt:
“Hả?”

Trông anh ngơ ngác đến tội.
Tôi đếm đốt tay tính toán, an ủi:
“Chỉ cần anh chăm chỉ giao đồ ăn, nhiều nhất mười năm là trả hết thôi.”
Tống Yến ngoan ngoãn gật đầu:
“Ừ, anh sẽ cố gắng.”

【Gật đầu, mở miệng, quay ngang quay dọc là vay được năm trăm triệu.】
【Ngước lên cúi xuống thêm cái là năm tỷ luôn!】
【Tôi hiểu rồi, phản diện đúng là món đồ chơi trong tay tiểu yêu tinh.】
【Khoan đã, nữ chính cũng tới bệnh viện rồi kìa.】
【Ơ nam chính đâu?】
【Hai hôm nay chỉ mải hóng phản diện với tiểu yêu tinh, quên béng nữ chính mất!】

Tôi nhìn dòng bình luận, ngẩng cằm tự hào:
Thừa nhận đi, các người cũng mê tôi rồi còn gì!

Mặt dây chuyền ngọc phỉ thúy cao cấp, khắc hình con mèo lười nằm dài, phần tai và má xanh nhạt, nhìn rất độc đáo.
Tôi cầm lên, ngẩng đầu cười với Tống Yến:
“Chồng ơi, nhìn này, dễ thương ghê, chỉ có năm trăm triệu thôi—”

Chưa kịp nói hết, cửa phòng bệnh bị người ta đạp tung.
Tống Lương Viêm giận dữ xông vào, túm cổ áo Tống Yến:
“Khanh Khanh đâu? Anh giấu cô ấy ở đâu rồi?”

Bình luận mới nháo nhào:
Hóa ra trong lễ đính hôn, thư ký của nam chính – vốn là nữ phụ độc ác – bảo có thai với anh ta.
Tống Lương Viêm nhớ lại đêm đi công tác mất kiểm soát, liền tin là thật.
Anh ta áy náy, mang cô ta về chăm sóc, còn điều toàn bộ người hầu của nữ chính Chu Khanh Khanh sang phục vụ nữ phụ.
Chu Khanh Khanh giận quá ngất đi, nhập viện, rồi phát hiện mình cũng có thai – cũng đúng hai tháng.
Tuyệt vọng, cô ấy tuyên bố phá thai và cắt đứt với Tống Lương Viêm.
Nhưng anh ta đâu biết chuyện đó, cứ tưởng Tống Yến thù hằn nên bắt cóc Chu Khanh Khanh.

【Cốt truyện bắt đầu nhàm rồi nhé.】
【Nam nữ chính chán thật, không vui bằng tiểu yêu tinh.】
【Nam chính vô não, nữ chính không biết nói chuyện, thiên tài năm tuổi của chúng ta phải làm sao?】
【Đọc mà tức á, chịu sao nổi.】
【Độc giả cũng có cảm xúc chứ!】

Tôi cũng điên máu, hất tay Tống Lương Viêm ra, nghiến từng chữ:
“Tôi khuyên anh xuống ngay khoa sản, vẫn còn kịp đấy!”

Tống Lương Viêm quay người, vô tình liếc thấy mặt dây chuyền mèo nhỏ trên tay tôi, liền nheo mắt:
“Cái này sao ở chỗ cô? Bao nhiêu tôi mua lại, trả gấp đôi.”

Tống Yến chắn tôi ra sau, nhàn nhạt:
“Không bán.”
Tống Lương Viêm cười khẩy:
“Phá sản rồi mà còn sĩ diện? Tôi đang cho anh cơ hội kiếm tiền đấy, anh trai à.”
Tống Yến lạnh lùng:
“Cô ấy thích thì không bán. Cút.”

Lúc này Tống Lương Viêm quên luôn Chu Khanh Khanh, cứ bám riết phòng bệnh.
Anh ta nói:
“Nếu không vì em gái người thừa kế Lục thị ở Cảng Thành thích cái này, tôi cũng chẳng mua. Ngọc này chả đáng giá thế đâu, suy nghĩ kỹ đi.”

Tôi ló đầu ra, hỏi:
“…Anh định tặng cho Lục Nghiễn Hành à?”
Anh ta gật đầu.

Tôi suýt bật cười, cố gắng mỉm cười ngọt ngào:
“Xét cho cùng thì anh với chồng tôi cũng là người một nhà, năm tỷ, mang đi, được chứ?”

Tống Lương Viêm choáng váng, suýt văng tục nhưng lại nuốt vào.
Có vẻ nghĩ đến lợi ích từ tập đoàn Lục thị, anh ta vẫn gật đầu.

【Nam chính thế này thật mất mặt.】
【Ngượng chín phần, bệnh cũ tái phát.】
【Không dám tưởng tượng nếu biết tiểu yêu tinh là em gái đại ca Cảng Thành thì mặt ảnh ra sao.】
【Tiểu yêu tinh thông minh quá, vừa giữ được dây chuyền vừa kiếm được năm tỷ.】
【Xong rồi, nữ chính chắc đang vào phòng mổ.】
【Cặp này toang thật rồi…】
【Lạ nhỉ, nam chính nhạt nhòa, phản diện lại thấy cuốn hơn.】
【Ủa, sao lại bênh phản diện thế, mấy người muốn bị gửi ra nước ngoài 5 năm à?】
【Phản diện chẳng qua cho nam chính đi du học, học rớt tốt nghiệp thì do ai?】
【Tôi đồng ý đi luôn! Không phải không muốn, mà không có cơ hội!】
【Tôi đây, mười năm ở Đức, xin tràng pháo tay!】

Đọc đến đây, tôi cũng muốn gửi một bình luận:
Mỗi người đều có những bất tự do của riêng mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.