Cặp Đôi Ngược Dòng Kịch Bản

Chương 3



 

Tống Yến với Tống Lương Viêm là hai anh em cùng cha khác mẹ.
Tập đoàn Tống thị vốn do mẹ đẻ của Tống Yến gây dựng từ hai bàn tay trắng. Sau khi bà mất, quyền sở hữu mới chuyển sang cha Tống.
Trước khi nhắm mắt, bà bắt ông phải hứa: sau này toàn bộ Tống thị sẽ để lại cho Tống Yến, coi như chút đảm bảo cuối cùng bà dành cho con trai mình.

Chẳng bao lâu, cha Tống tái hôn, có thêm người vợ hai và sinh ra Tống Lương Viêm.
Cả hai đều là con ông, nhưng quyền thừa kế chỉ có một.
Thế là Tống Lương Viêm thấy bất công.

Nhưng thế nào mới là công bằng?
Nếu chia cổ phần cho Tống Lương Viêm, thì với Tống Yến và người mẹ đã khuất của anh, có công bằng không?

Tống Yến là người rất tốt, tốt đến mức khó tin.
Khi nhận ra cậu em cùng lớn lên có ý đồ tính toán hại mình, anh chỉ lặng lẽ đưa Lương Viêm – khi đó mới 18 tuổi – sang Anh du học.

Nhưng khi trở về, Tống Lương Viêm lại căm hận anh.
Có thể do đồ Tây khó nuốt.
Cũng có thể vì anh ta phát hiện bạn gái cũ – Chu Khanh Khanh – đã mang thai, sinh con một mình, vất vả mưu sinh suốt năm năm trời.
Thế là mọi tội lỗi đều đổ hết lên đầu Tống Yến.

Tống Yến chưa từng làm điều gì phạm pháp hay trái đạo đức, vậy mà phải mang danh “phản diện”, phải chịu kết cục bi thảm ư?
Tôi thấy bất công vô cùng.

Tống Lương Viêm có quyền tranh giành, vậy thì tôi và Tống Yến cũng có quyền chống trả.

Tôi vừa dứt khỏi mớ suy nghĩ ấy, quay sang thấy hàng mi Tống Yến cụp xuống.
Anh nằm viện mấy ngày đã gầy hẳn đi, đến nỗi xương quai xanh lộ rõ.
Tôi còn đang ngắm, thì anh ngẩng mắt lên.

Ánh mắt ấy, đầy những vụn vỡ và nỗi buồn không giấu nổi.
Tống Yến khẽ nói:
“…Tiểu Dạng, dạo này anh cứ thấy như có một sức mạnh vô hình nào đó đang kéo mình vào ngõ cụt vậy.
Đặc biệt là vừa nãy, lúc nhìn thấy Tống Lương Viêm…
Bây giờ anh chẳng còn gì, chẳng thể cho em thứ gì ngoài phiền phức. Xin lỗi em… em đi đi.”

Tôi lặng im nghe anh nói, vừa ăn hết quả nho cuối cùng.
Chưa để anh nói xong, tôi đã đứng lên, quay lưng bước đi:
“Được, em đi.”

Bỏ lại phía sau chỉ là bóng lưng tôi khuất dần.

【Cái gì thế? Cặp này sắp toang thật à?】
【Không được! Đây là bé cưng với con rể mới của tôi đấy!!!】
【Anh bảo đi là đi thật à, nhầm người rồi…】
【Tôi vừa theo dõi cặp này xong đã bị nhét thủy tinh vào miệng, chịu nổi không?】
【Thì ra cô ấy coi phản diện như trò tiêu khiển thôi sao?】
【Haiz, thế gian này làm gì có chân tình thực sự…】
【…Khoan, các bạn có thấy nhỏ Tiểu Tinh kia đang khóc không?】

Tôi tìm một góc khuất, dựa lưng vào tường ngồi sụp xuống, tay che đôi mắt đỏ hoe.
Tống Yến lại muốn đuổi tôi đi.
Tôi vừa giận, vừa tủi thân.
Anh thực sự đánh giá thấp tình cảm của tôi dành cho anh.


Lần đầu tôi gặp Tống Yến y như cảnh trong phim: anh hùng cứu mỹ nhân.
Khi ấy tôi mới 12 tuổi, bị kẻ thù của bố bắt cóc.
Người đàn ông đó phá sản đến phát điên, muốn lôi tôi đi cùng.

Hôm ấy trời mưa tầm tã, người đi đường vội vã che ô bước qua.
Tôi cố kêu cứu nhưng chẳng ai dám lại gần.
Chỉ có cậu thiếu niên 17 tuổi – Tống Yến – dám lao thẳng đến, bất chấp nguy hiểm.

Hôm đó anh vừa mới đặt chân tới Cảng Thành, hoàn toàn xa lạ nơi này, vậy mà vẫn không do dự cứu tôi một mạng.
Tôi mãi nhớ đôi mắt kiên định, không hề biết sợ ấy.
Và cả vết thương dài ngoằn dữ tợn trên vai anh nữa.

Sau chuyện đó, nhà họ Tống đưa anh về Hải Thị chữa trị.
Còn tôi bị bố nhốt trong nhà, cử vệ sĩ canh chừng nghiêm ngặt.
Mãi đến khi lớn, lên đại học ở Hải Thị, tôi mới có cơ hội gặp lại anh.

Tống Yến tưởng đó chỉ là một cuộc gặp tình cờ trong tiệc rượu—
Nhưng thật ra, cô bé năm xưa được anh choàng áo che mưa đã âm thầm lên kế hoạch từ lâu.

Tôi xuống cửa hàng trái cây dưới lầu bệnh viện mua một chùm nho, xách về phòng.
Vừa mở cửa bước vào, Tống Yến theo phản xạ che vội khóe mắt hoe đỏ.
Động tác lúng túng đến buồn cười.
“Tiểu Dạng… sao em quay lại rồi? Có quên gì không, anh tìm giúp.
À, ngoài trời lạnh lắm, áo khoác của anh để ở đâu nhỉ…”

Dù anh cố giấu, tôi vẫn nghe được chất khàn nghẹn trong giọng nói.

Tôi nắm lấy cổ tay anh, xoay ngược rồi đặt vào lòng bàn tay mình, dí sát mặt lại:
“Lẩm bẩm cái gì thế hả? Nghe chả hiểu gì cả. Này chồng, lại đây hôn cái nào.”

【Nữ chính tầng dưới vừa gặp biến cố thai kỳ, nam chính còn tưởng cái thai là của nữ chính với nam phụ.】
【Loạn thật rồi, loạn tung lên rồi!】
【Nữ chính cứng đầu không chịu giải thích, tôi chịu luôn, miệng để làm gì mà không nói?】
【Chán không muốn xem cảnh nam nữ chính cãi nhau nữa.】
【Nam nữ chính cứ ngồi cãi nhau, trong khi phản diện với pháo hôi lại tình cảm phát đường, rốt cuộc ai mới là chính thế?】
【Tự dưng thấy cặp phản diện với pháo hôi đáng yêu quá.】
【Thật, cốt truyện này cuốn thật sự.】
【Tác giả ơi, viết thêm truyện 《Tổng tài chồng tôi đi giao đồ ăn nuôi tôi》 đi được không?】
【Muốn đọc +1】
【Ngồi hóng đây】
【+1 +1 +1】

Nhìn những dòng bình luận hào hứng trên màn hình, tim tôi đập thình thịch.
Đúng lúc đó… một luồng ấm áp lạ lùng dâng trào khắp người.
Khi thấy “hào quang nhân vật chính” xuất hiện trên đầu, tôi biết—
Mình thực sự thành công rồi.

Phản diện thì định sẵn thất bại.
Vậy thì chúng tôi sẽ làm nhân vật chính!

【WOA!! Thật sự đổi thành nhân vật chính luôn rồi!! Bé cưng với con rể của tôi cuối cùng cũng hạnh phúc rồi!!】
【Bình chọn vạn tuế!!】
【Tác giả chịu nghe thế này thì sau này phát tài to nhé!】
【Tôi chỉ thắc mắc: làm nam chính rồi, con rể tôi còn phải đi giao đồ ăn không?】
【Hahahaha! Muốn đọc 《Tổng tài chồng tôi đi giao đồ ăn nuôi tôi》 thật đấy, nghe cũng không tệ đâu~】

Tôi nhìn mấy dòng chữ lướt qua, mỉm cười cong môi:
“Cảm ơn mọi người nhé.”

Màn bình luận bỗng im phăng phắc—
Mãi một lúc sau mới có vài dòng lén lút trôi ra:
【Ơ… bé cưng nghe thấy mình nói chuyện à? Không thể… đúng không?】
【Chắc là không thể đâu…】
【Haha, tự hù nhau thôi mà.】

Tôi chớp mắt mấy cái.
Được rồi, cứ coi như không thấy gì đi.

Nhờ có hào quang nhân vật chính, sức khoẻ Tống Yến hồi phục nhanh bất ngờ.
Chưa đầy một tháng đã xuất viện.

Về đến phòng thuê, bụi bám một lớp mỏng.
Anh đặt đồ xuống rồi bắt tay vào dọn dẹp.
Khi lau bụi, anh cẩn thận nhấc cái bình hoa mà tôi từng nói trị giá… mười triệu.
Kết quả, ở đáy bình lộ ra bốn chữ Hán phồn thể: Sản xuất tại Nghĩa Ô.

Tống Yến ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi chột dạ nhưng vẫn cố cứng miệng:
“Ờ… cái này là ‘Sản xuất tại Nghĩa Ô’ thời Càn Long đấy!”

Anh không nói gì, chỉ cười bật ra tiếng.
Bình luận toàn tiếng “ha ha ha”, khiến mặt tôi cũng đỏ bừng.
Được rồi, tôi thừa nhận là có nói phét tí.

Thực ra tiền vẫn ở trong tay tôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi lôi từ túi ra tấm thẻ, đưa cho Tống Yến làm vốn khởi nghiệp.
Dù sao giao đồ ăn nguy hiểm thật.
Anh từng có nhiều dự án thành công, khởi nghiệp lại cũng chẳng khó.

Chỉ ba tháng, anh đã trả hết nợ.
Hôm trả nợ xong, tôi với anh uống vài ly rượu mừng.

Lục Nghiễn Hành gọi điện giục tôi về:
“Cái tượng mèo ngọc em thích bị bố mẹ lấy mất rồi. Tết này dắt chồng về nhà mà tự lấy, nghe chưa?”
Tôi bịt micro, đáp nhỏ:
“Biết rồi, em cũng định dắt anh ấy về nhà lâu rồi!”

Chỉ có điều… tôi vẫn chưa nói rõ thân phận thật của mình với Tống Yến.
Giấu anh ấy nhiều năm rồi, giờ phải mở lời kiểu gì đây!!!

【Không xong rồi! Con rể lại đứng trên sân thượng kìa!】
【Bé cưng mau đi cứu chồng đi! Chắc vài phút không thấy em lại nghĩ quẩn rồi!】
【Đừng mà! Rõ ràng hai người vừa vượt qua cửa ải lớn nhất rồi cơ mà!】

Đọc đến đây, tôi hốt hoảng lao lên sân thượng.
“Chồng ơi đừng nghĩ dại! Em còn chưa trả hết tiền cho anh đâu!!!”

Tống Yến từ từ quay đầu, vẻ mặt ngạc nhiên, giơ tay chọc chọc má tôi:
“Em còn nợ anh bao nhiêu nữa thế?”

Tôi bẻ ngón tay đếm:
“Phí bảo dưỡng du thuyền, tiền thuê chỗ đỗ máy bay riêng, còn cả con cá mập hổ em nuôi ở Maldives nữa…”

Gió đêm lạnh lùa qua, anh cởi áo khoác khoác lên vai tôi:
“Được, tất cả đều được.”
“…Mà này, anh vừa lên sân thượng là để gỡ dây quấn chân con chim thôi. Em nghĩ đi đâu thế?”

Hả???
Tôi ngẩng đầu, lườm mấy dòng bình luận đang trôi giữa không trung.
【Cái biểu cảm này của bé cưng, đáng yêu muốn xỉu hahahahaha!!!】
【Bé cưng thật sự thấy chúng ta nói chuyện luôn đấy!】

Có lẽ gió đêm lạnh quá, giọng Tống Yến khàn khàn, hơi run:
“Anh th…”

【Tôi thấy bé cưng càng ngày càng tăng thiện cảm với chúng ta nhé.】
【Thì ra bé cưng còn lén cưa cẩm tụi mình à?】
【Aaaaa đáng yêu quá trời!!!】
【Tôi cũng muốn nuôi một bé dễ thương thế này!!】
【Đây là bé cưng của tôi nha!!】

Trước đây tôi từng nói cho Tống Yến chuyện thấy… bình luận bay trên trời.
Thấy vẻ mặt tôi, anh hiểu ngay.
Tôi giơ tay tạo hình trái tim về phía bình luận.
Đáp lại là hàng loạt trái tim tung bay khắp màn hình.

Trong làn sóng yêu thương ấy, tôi đưa tay về phía Tống Yến:
“Tết này, về nhà cùng em nhé!
Em còn nhiều bí mật nhỏ… muốn từ từ kể anh nghe.”

Ánh trăng dịu dàng phủ khắp sân thượng, gió đêm khẽ lay bóng cây.
Tôi kiễng chân, ôm lấy vầng trăng của riêng mình.

HOÀN


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.