Bạch Nguyệt Quang Của Chồng Tôi

Khỉ leo cây



Chương 7: Khỉ leo cây

Trên đường đi tôi đụng phải Văn Giai và Thẩm Ngưng, xem ra các cô ấy đều làm nhiệm vụ ở phía đông giống tôi.

Nhìn thấy tôi, sắc mặt hai người không tốt, tôi lười quan tâm đến phản ứng của họ, đang định rời đi, liền bị Văn Giai kéo lại.

“Ơ kìa? Chị sao lại đi tìm thực vật một mình, Lâm Phong không đi cùng chị sao? Hòn đảo này rất nguy hiểm, một mình chị phải cẩn thận đó. Nếu cảm thấy sợ, tụi em không ngại để chị đi cùng đâu!”

Văn Giai lại bắt đầu trà ngôn, châm ngòi ly gián quan hệ của tôi và đồng đội.

Thẩm Ngưng cũng hừ nhẹ: “Đúng vậy, tuy rằng nhân phẩm của chị chẳng ra gì, nhưng bọn tôi là người tốt, miễn cưỡng cũng có thể cho chị đi cùng để tìm đồ ăn!”

Tôi mười phần cạn lời.

Bọn họ toàn thân chật vật, đã đi nửa ngày, trên tay vẫn chưa có gì, dũng khí đâu ra mà muốn vẽ bánh cho tôi!

“Không cần, tôi có thể tự mình tìm.” Tôi nói.

Nghe vậy, Văn Giai cười lạnh: “Chúng em có ý tốt muốn chị đi cùng, nếu chị ghét bỏ địa vị tụi em không xứng với chị, vậy thôi đi. Nhưng nếu chị không tìm thấy đồ ăn, đến lúc đó vẫn có thể đến tìm tụi em.”

Nói xong, Văn Giai và Thẩm Ngưng rời đi.

Không thể không nói, Văn Giai là một người rất giỏi lôi kéo thù hận, chắc chắn hiện tại những người đang xem phát sóng trực tiếp đã cãi nhau túi bụi rồi!

Tôi nhìn thoáng qua hướng bọn họ đi.

Vậy mà lại đi tới rừng cây lá rộng, nơi đó gì cũng có, nhưng sẽ không có đồ ăn, ngu ngốc!

Tôi lười nói nhiều, xoay người tiếp tục đi tìm đồ ăn.

Tôi dựa vào kiến thức học lúc nhỏ khi đi theo chú mà tìm được một cây chuối tiêu, đang tự hỏi làm sao để hái xuống, liền nhìn thấy Văn Giai và Thẩm Ngưng chạy đến phía tôi.

Không có gì bất ngờ thì chắc là đúng trúng động vật hoang dã.

Tôi trực tiếp ôm bụng cười to.

Tôi thường không cười, trừ khi nhịn không được.

“Có gì buồn cười, làm như cô đã tìm được đồ ăn rồi vậy!” Văn Giai cầm theo giày cao gót đã bị rớt nói.

Tôi thu hồi ý cười gật đầu, chỉ cây chuối tiêu trên cao.

Không ngoài dự đoán, hai người đồng loạt trợn mắt nhìn tôi.

“Cao vậy, thôi bỏ đi!” Thẩm Ngưng nói.

Văn Giai đảo mắt liền cười nói: “Sao lại có thể bỏ được? Chị ấy nếu đã có thể tìm thấy, vậy chắc chắn sẽ có biện pháp hái được!”

Thẩm Ngưng nhíu mày, đại khái vẫn chưa hiểu ý Văn Giai.

Nhìn cô ấy nửa ngày vẫn chưa thông suốt, Văn Giai muốn nói.

Tôi thật muốn nói với cô ấy, cô ấy muốn thấy tôi cười nhạo sự ngu ngốc của cô ấy à!

Thôi, không nói ra thì tốt hơn, để cô ấy đi theo Văn Giai ăn trái đắng mới biết được ai tốt ai xấu!

“Nói không sai, tôi có biện pháp để hái chuối tiêu từ trên cây cao xuống!”

Tôi nhếch môi nhìn cây chuối tiêu.

Thật nhàm chán, việc nhỏ này có gì khó?

Văn Giai thấy tôi trả lời, ý cười lạnh trên mặt cũng khó giấu.

“Nếu chị lợi hại như vậy, em thực sự muốn xem chị làm thế nào để hái chuối tiêu từ trên cây cao bảy tám mét xuống, hôm nay em muốn được học thêm kiến thức!” Văn Giai lại nói.

Thẩm Ngưng duỗi tay kéo cánh tay Văn Giai: “Cao như vậy sao có thể hái được!”

Văn Giai buông tay: “Đúng vậy, chúng ta đều cảm thấy là không thể, nhưng người nào đó một hai nói có thể hái!”

Cách đó không xa chính là camera của đoàn, những chuyện đã xảy ra đều được phát sóng trực tiếp, toàn mạng đã biết những lời tôi vừa nói, nếu tôi không thể làm cho mọi người xem, tôi chính là một kẻ khoác lác.

Văn Giai đứng đây đợi để chê cười tôi, nhưng tôi là người dễ để người khác chế giễu sao?

Tôi nhìn thoáng qua cây chuối tiêu thô to hơn cả một người trưởng thành, cao tới bảy tám mét, hôm nay, hình tượng cô gái ôn nhu tri thức của tôi sắp bể rồi.

Cũng không thể trách tôi được, muốn trách thì trách người đại diện không tìm hiểu kỹ đã chọn chương trình tạp kỹ này cho tôi!

Tôi đi về phía cây chuối tiêu cao bảy tám mét, Văn Giai trào phúng nhìn tôi.

Xin lỗi các fan của tôi, hình tượng cô gái nhỏ ôn nhu tri thức là giả, thật ra tôi là một người thô bạo man rợ.

Tôi thở dài một hơi, sau đó như một chú khỉ mà nhẹ nhàng bò lên cây chuối tiêu cao bảy tám mét trước mặt ngàn vạn fan trong phòng phát sóng, dùng dao nhỏ cắt một chuỗi chuối tiêu xuống, lại lộn ngược ra sau nhảy xuống dưới.

Toàn bộ quá trình không có một động tác thừa.

Văn Giai và Thẩm Ngưng mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Fan trong phòng phát sóng cũng thế.

“Trời ạ, tôi vừa nhìn thấy gì vậy, là tôi nhìn nhầm sao, vợ tôi vừa bay!”

“A a a a! Tôi yêu vợ tôi, cô ấy tự mang theo hiệu ứng phi hành à?”

“Các người có để ý tới mụ xấu xí Văn Giai kia không, cô ta vừa nãy trào phúng vợ của chúng ta!”

“Mọi người đừng nóng, Văn Giai cũng chưa nói gì, là tự Khương Vãn nói cô ấy có thể hái. Cây chuối tiêu kia cao như vậy, cảm thấy cô ta hái không được không phải cũng rất bình thường sao!”

“Lầu trên là thủy quân Văn Giai tiêu tiền mua à, nhà ông bán máy giặt hở? Vậy mà cũng tẩy được.”

“Văn Giai này là ai vậy? Gần đây trên dưới Weibo đều là cô ta, còn nói gì mà cô ta cùng đường phát triển với chị Vãn. Đoàn đội của cô ta mù rồi à? Văn Giai còn không thể so với một ngón chân của chị gái nhà tôi!”

“Đúng đúng đúng, vừa rồi cô ta nói toàn trà ngôn. Anh trai nhà tôi không đi cùng chị Vãn là bởi vì chị Vãn có thực lực, thế mà lại biến thành đồng đội không tốt!”

“Tôi thực sự tức chết, đừng nghĩ rằng anh trai nhà tôi không có bao nhiêu fan thì khi dễ!”

Tuy rằng Lâm Phong không đóng nhiều phim, nhưng vẫn có mấy fan trung thành, vừa rồi không dám hé răng, hiện tại lại bắt đầu mắng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.