Chương : Lọt hố
Ngày hôm sau chúng tôi thu thập đồ đạc, bắt đầu làm nhiệm vụ của mình.
Đứa nhỏ Lâm Phong này thật sự rất thành thật, vì muốn tạo thế giới hai người cho tôi và Thẩm Minh, chủ động tách ra đi tìm nguồn nước.
Vấn đề là làm sao cậu ta biết chỗ nào có nguồn nước ngọt!
Chỗ này không có, người chạy không thấy, tôi và Thẩm Minh đi tìm khắp nơi.
Cuối cùng phát hiện cậu ta ở trong một cái hố to.
Tôi và Thẩm Minh mất sức chín trâu hai hổ mới kéo được cậu ta lên.
Nghỉ ngơi chốc lát, chúng tôi chuẩn bị xuất phát, oan gia ngõ hẹp, thấy mấy người đội Văn Giai.
Văn Giai giống như không có chuyện gì xảy ra, đi đến chỗ chúng tôi.
“Anh Minh, chị dâu, em xin lỗi hai người vì chuyện hôm qua. Mọi người cảm thấy em sai, vậy chính là do em sai, em xin lỗi!”
Tôi, Thẩm Minh, Lâm Phong đồng loạt trợn mắt nhìn cô ta.
“Ừm, tôi không chấp nhận.” Tôi nói.
“…” Văn Giai: “Em xin lỗi!”
“Đúng vậy, tôi không chấp nhận!” Tôi cười hiền từ: “Ai nói xin lỗi người khác nhất định sẽ được tha thứ?”
Nước mắt đảo quanh trong đôi mắt của Văn Giai.
“Chị ơi, em biết quan hệ của em và Anh Minh đã từng rất tốt, cho nên chị không thích em, thậm chí là đối với em có ý thù địch. Nhưng em đã biết sai rồi, chị vì sao không tha thứ cho em?” Văn Giai vừa nói vừa lui về phía sau.
Tôi khoanh tay nhìn cô ta.
“Tôi khuyên cô đừng nói kiểu gợi đòn đó nữa. Với lại đừng di chuyển nữa, nếu không thì, cô sẽ vì hành vi hiện tại của mình mà trả giá lớn.” Tôi nói.
Văn Giai nhíu mày: “Em không hiểu chị đang nói gì, chị muốn làm gì em sao?”
Tôi cạn lời, nhìn cô ta không ngừng lùi về phía sau, tôi quay lưng đi.
Ai da, tôi cả đời làm việc thiện tích đức, chỉ là đối phương không nghe!
Bùm!
Văn Giai rơi tọt xuống cái hố Lâm Phong vừa rơi hồi nãy.
“A a a a! Tại sao mấy người không nói chỗ này có h! Cứu tôi! Cứu tôi với!” Giọng Văn Giai truyền từ dưới hố lên.
Tôi cùng Thẩm Minh đi đến miệng hố nhìn cô ta mà cạn lời.
Thẩm Ngưng và nam minh tinh cộng sự đi cùng bắt đầu nóng nảy.
Đột nhiên nhìn về phía dây thừng trên tay Thẩm Minh.
“Anh Minh, có thể hay không…” Tần Viễn hỏi.
Chỉ thấy Thẩm Minh lấy từ ba lô ra một con dao nhỏ nhanh chóng cắt dây thừng thành từng khúc.
“Đương nhiên là được, tôi sẽ bỏ ở bên kia!’ Thẩm Minh chỉ về phía bụi cây cười nói.
Tần Viễn mặt đầy hắc tuyến.
“Anh Minh, sao anh lại quá đáng như vậy! Chúng ta đến đây cùng tham gia chương trình tạp kỹ, anh có thành kiến với Văn Giai, cũng không thể có thành kiến với người nhà?” Tần Viễn nói.
Thẩm Minh đem dây thừng ném xuống mặt đất, hai tay xoa thắt lưng cười nói: “Dây thừng đó là do tôi tự tìm, tôi không cho thì không cho, quyền của tôi, có vấn đề à?”
“Thẩm Minh, anh là một Ảnh đế, anh đối xử như vậy với một cô gái nhỏ, anh không cảm thấy hành vi này không đáng mặt đàn ông sao!”
Thẩm Minh mang ba lô lên, kéo tay tôi đi.
“Thật ngại quá, tôi không có tố chất này!”
Tần Viễn nhìn về phía tôi: “Chị Khương Vãn?”
Tôi xua tay: “Tôi không có phẩm hạnh này!”
“…” Tần Viễn. “Lâm Phong, cậu muốn cùng đội với những người như vậy?”
Lâm Phong đi đến gần chỗ tôi và Thẩm Minh.
“Ngại quá, tôi không chỉ không có tố chất, mà còn không có phẩm hạnh.”
“…” Tần Viễn.
Tôi cùng Thẩm Minh dẫn theo Lâm Phong rời đi.
Tần Viễn ở phía sau không ngừng la lớn nói chúng tôi thật quá đáng.
Thật ngu ngốc, nếu cậu biết Văn Giai đã làm những chuyện gì, sẽ phát hiện cách chúng tôi đối xử với cô ta chỉ nhỏ bằng hạt cát trong sa mạc.
Lâm Phong cực kỳ ngoan ngoãn, đi theo phía sau tôi và Thẩm Minh, không phát ra tiếng nào.
“Lâm Phong, không sợ chị và Thẩm Minh hốcậu à?” Tôi đột nhiên mở miệng hỏi.
Lâm Phong cười nói: “Vấn đềlà do chính Văn Giai, có liên quan gì đến hai người, em tin mắt của cư dân mạng rất sáng!”
Tôi và Thẩm Minh cười khanh khách.