Chương 14: Xin lỗi
Thẩm Minh xuất viện, Lâm Phong và Tần Viễn cùng nhau tới thăm.
Chúng tôi đều không nghĩ đến, chương trình tạp kỹ này ngoài ý muốn thế nhưng lại khiến fan CP của tôi và Thẩm Minh tăng mạnh lên, không còn là vợ chồng sắp ly hôn trong truyền thuyết.
Lâm Phong cũng hot một phen, mang danh con trai của tôi và Thẩm Minh.
Làm Lâm Phong hot mạnh, còn phải nói đến bộ phim kia chúng tôi cùng hợp tác.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, kỹ thuật diễn đỉnh cao của cậu ấy được người xem đồng loạt khen ngợi.
Cậu ấy hiện tại rất hot, trên mạng toàn là tên của Lâm Phong, đăng bài gì cũng đều lấy tên cậu ấy làm đề tài.
Không còn cách nào, lưu lượng tự tìm đến cậu ấy.
Hiện tại Lâm Phong rất bận rộn, tới thăm Thẩm Minh xong liền rời đi.
Nhưng Tần Viễn vẫn ở lại, cũng không biết tại sao lại chưa đi.
Cậu ta không nói, tôi không hỏi, cậu ta cứ ngồi cả buổi trưa.
“Cái đó… Chị Vãn, sao không thấy Thẩm Ngưng?” Tần Viễn rốt cuộc không kìm được mà hỏi.
Tôi còn tưởng cậu ta sẽ tiếp tục không hỏi.
“À, em ấy cảm thấy bản thân quá ngu ngốc, không có mặt mũi nhìn người nhà, cho nên vẫn chưa trở về.” Tôi trả lời.
Tần Viễn đột nhiên giật mình một cái.
“Em ấy là một cô gái, sao lại có thể một mình bên ngoài? Hơn nữa, em ấy ngốc chỗ nào, chỉ là có hơi đơn thuần thôi.”
“Đẳng cấp Văn Giai cao như vậy, tới tôi còn bị cô ta xoay vòng vòng, càng không cần nói tới em ấy chỉ là một cô gái nhỏ mới bước ra xã hội!”
Tần Viễn nhanh chóng giải thích thay cho Thẩm Ngưng.
Tôi cong cong khóe môi: “Người cũng chưa theo đuổi tới tay đâu, đã bắt đầu bao che rồi? Cậu lúc trước đứng về phía Văn Giai, tôi còn tưởng rằng cậu có ý với cô ta!”
“Phi phi phi, đừng nói hươu nói vượn!” Tần Viễn nhanh chóng đứng dậy. “Tôi không thích Văn Giai, cũng không thích Thẩm Ngưng, chẳng qua là tôi cảm thấy Thẩm Ngưng thực sự rất đơn thuần mà thôi.”
“Tôi có việc, tôi đi đây!”
Tần Viễn vừa nói vừa chạy ra ngoài.
Tôi lộ ra một nụ cười như một bà dì biết hết tất cả.
…
Văn Giai gọi điện thoại tới, cô ta muốn xuất ngoại, cô ta muốn gặp mặt Thẩm Minh trước khi đi, nói xin lời xin lỗi với anh.
Thẩm Minh trực tiếp lấy sim điện thoại ra ném vào thùng rác.
“Anh sẽ mua sim mới, về sau chỉ liên hệ với một mình em.” Thẩm Minh nói với tôi.
Tôi dở khóc dở cười, muốn dứt khoát như vậy à.
Thẩm Ngưng đã trở lại, bị Tần Viễn mang về.
Đẩy cửa ra nhìn thấy Thẩm Minh liền quỳ xuống.
Tần Viễn mười phần xấu hổ, kéo Thẩm Ngưng, kêu cô ấy nhanh đứng lên.
“Em quỳ cái gì mà quỳ, em chỉ là bị Văn Giai lừa gạt, cũng không có trực tiếp làm anh trai em bị thương, không đến mức phải quỳ đâu.”
Thẩm Ngưng ném tay cậu ta ra.
“Anh cho rằng tôi muốn quỳ sao, là do chân tôi mềm!”
Tần Viễn bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể kéo Thẩm Ngưng tới trước mặt Thẩm Minh.
“Anh, em xin lỗi, là do em ngu ngốc, không phân rõ tốt xấu, vẫn luôn xem kẻ xấu là người tốt, khiến anh bị thương.”
Thẩm Ngưng bắt đầu nhận sai.
Thẩm Minh động động môi nhìn về phía tôi.
Thẩm Ngưng cũng nhanh chóng đem thân mình chuyển lại phía tôi.
“Chị dâu, em sai rồi, em xin lỗi vì trước kia luôn đối nghịch với chị.”
“Anh Tần Viễn đã khai thông cho em, em không nên phản nghịch, chị quản thúc em là vì muốn tốt cho em, là do em vẫn luôn không hiểu được những dụng tâm vất vả của chị!”
Nhìn cô ấy chân thành nhận sai, tôi thở dài, duỗi tay kéo cô ấy lên.
“Những chuyện đó chị không để tâm, em cũng không cần để trong lòng, sau khi trải qua những việc này, anh chị đều hy vọng em có thể trưởng thành hơn.” Tôi nói.
“Đúng rồi, về chuyện em muốn vào giới giải trí, chị và anh trai em đã thương lượng với nhau, tôn trọng quyết định của em!”
Thẩm Ngưng vui vẻ mà nhảy dựng lên, chân cũng không còn mềm nữa.
Tần Viễn vui vẻ theo.
Tôi đi đến bên cạnh cậu ta, cười nói: “Tài nguyên của cậu nhiều, mang theo em ấy đi.”
Tần Viễn vỗ ngực: “Nếu tiền bối đã lên tiếng, em tất nhiên sẽ chiếu cố em gái Thẩm Ngưng thật tốt.”
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta một cái, được tiện nghi còn khoe mẽ!