Trên điện thoại, Tống Nghiễm Tu gửi tôi một định vị kèm tin nhắn:
“Đến đây đi, cho anh thêm một cơ hội cuối cùng.”
Căn nhà.
Bên trong bài trí vô cùng đơn giản, mọi thứ đúng nghĩa… “một mình đủ dùng”.
Trên bàn phòng khách đặt vài quyển sổ tay cũ kỹ.
Tò mò, tôi mở ra — và nhận ra đó là nhật ký của Tống Nghiễm Tu.
Một vài trang nhật ký
Ngày 1/6/2015
Con nhóc lại khóc lóc chạy về. Nghe nói bị thằng lớp bên giật mất socola.
Có lẽ mai phải ghé trường “thị uy” một vòng, dạy mấy nhóc đó biết ai mới là anh trai mẫu mực.
Ngày 5/8/2016
Con nhóc hay khóc đã lớn rồi, bớt sụt sùi trước mặt người nhà.
Bắt đầu có mấy bí mật riêng tư. Nghe ba già bảo có nam sinh tặng thư tình, thầy cô còn gọi điện về.
Có lẽ đã đến lúc soạn “Bộ ba chiêu diệt tiểu tử thối” cho ba già rồi.
Ngày 24/12/2017
Đêm Noel, phát hiện con bé lén đan khăn choàng cho từng người trong nhà.
Nghiễm An vô tâm lại chê: “Màu này bánh bèo quá.”
Thấy con bé giả vờ không sao, mà tim tôi nghẹn cứng.
Cuối cùng chỉ cần một con gấu bông hồng là nó cười tươi roi rói.
Con nhóc này, dễ dỗ thật.
Ngày 3/3/2019
Cô Thẩm nhờ gọi Ninh Ninh xuống ăn cơm.
Tôi mở cửa — thấy lưng trần của con bé. Hình như đang thay đồ.
Ngôi sao đỏ trên lưng quá nổi bật.
Dù đã nói xin lỗi, nó vẫn đỏ mặt cả tối không thèm nói chuyện với tôi.
Con bé này… từ khi nào lại thành thiếu nữ rồi? Lần sau phải nhớ gõ cửa!
Ngày 25/6/2019
Đi đón con bé. Ai dè thấy nó trốn vào quán ăn nhỏ xập xệ.
Ăn thế liệu có đau bụng không?
Ngày 10/9/2020
Mới nhập học chưa bao lâu, con bé bị nam sinh đẩy ngã, chấn thương chân.
Tôi lấy danh nghĩa người giám hộ bắt thằng nhóc đó và phụ huynh xin lỗi đàng hoàng.
Nhưng vẫn thấy chưa đủ. Chỉ hận không thể đẩy nó xuống cầu thang cho hả giận.
Ngày 11/9/2020
Chỉ vì hôm qua bế con bé lên cầu thang…
Tối mơ thấy nó.
Tống Nghiễm Tu, mày đúng là đồ súc sinh!
Tôi xin chuyển công tác sang chi nhánh New York, đi sau Tết.
Ngày 15/2/2021
Đến M quốc hơn một tháng. Tưởng xa nhau sẽ nguôi ngoai…
Nhưng chỉ cần nghe chút tin tức về nó là tim lại loạn nhịp.
Ngày 5/4/2023
Cô Thẩm bảo muốn tìm đối tượng kết hôn tương lai cho Ninh Ninh.
Nói chuyện kết hôn cần bồi dưỡng từ sớm, tìm hiểu nhân phẩm đối phương kỹ càng.
Tôi ghen đến không thốt nổi một câu.
Tại sao người bên cạnh nó sau này không thể là tôi?
Vốn dĩ… chúng tôi đâu phải ruột thịt.
Ngày 30/6/2023
Như dự đoán, nhà họ Lâm nhận lại Ninh Ninh. Nhưng rồi nó lại mất tích.
Tôi đặt vé bay về nước ngay lập tức.
Ngày 12/8/2023
Nó ghét tôi rồi.
Chắc chắn nghĩ tôi là kẻ biến thái.
Chúng tôi… hết thật rồi.
Tiếng khóa cửa vang lên.
Tống Nghiễm Tu bước vào, tay xách túi rau, snack, gia vị — trông như vừa quét sạch siêu thị Trung Quốc gần nhà.
Cổ họng tôi nghẹn lại:
“Vì sao trong nhà chỉ có một bộ đồ dùng?”
“Hai năm nay, chỗ này chưa từng có ai khác đến.”
Nói rồi, anh đưa tôi một đôi dép bông hình gấu màu hồng:
“Cho em.”
“Lisa không phải bạn gái anh sao?”
“Cô ấy là trưởng phòng marketing, có chồng rồi. Ra ngoài xã giao hay gặp loại ‘hoa đào thối’, nên nhờ cô ấy đóng giả bạn gái thôi.
Hai vợ chồng người ta còn đang đi trăng mật lần hai kia.”
Anh khẽ cúi đầu:
“Thú thật, thấy em vì chuyện đó mà giận… anh đã từng thấy một chút hả hê bệnh hoạn.
Nhưng sau đó… chỉ còn tự trách.”
Anh chỉ vào mấy quyển nhật ký:
“Đây là toàn bộ chân tình của anh, không toan tính, không giả vờ.
Chỉ là… Tống Nghiễm Tu yêu em suốt bao năm nay.”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực:
“Vậy… em có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
Tôi liếc thấy dưới chồng nhật ký còn có tờ giấy chuyển nhượng cổ phần, người thụ hưởng cuối cùng: tôi.
Tôi tiến lại gần, kiễng chân hôn người đàn ông đã từng quá toan tính nhưng cũng đã thành thật đến tận xương tủy này.
Có thể chúng tôi từng thiếu dũng khí, từng vòng vo như đang chơi trò trốn tìm.
Nhưng may mắn thay, quãng đời còn lại đủ dài để học cách thành thật yêu nhau.
HOÀN