Dỗ Dành Hồng Hài Nhi

Chương 2



 

Sáng hôm sau, ánh nắng đã tràn ngập khắp phòng.

Ôm lấy chiếc eo đau nhức, tôi liếc sang Cố Úc Trạch đang ngủ ngon lành với vẻ mặt thoả mãn, không nhịn được đá cậu một cái.

Cậu chẳng mở mắt, chỉ ậm ừ rồi vòng tay ôm chặt tôi, giọng khàn ngái ngủ:
“Chị ơi, ngủ thêm chút nữa đi…”

“Không phải nói chỉ một lần thôi sao?”

Có lẽ nghe ra sự dỗi trong giọng tôi, cậu mới lười biếng mở mắt.
Mang chút nũng nịu của người mới tỉnh, Cố Úc Trạch rõ ràng biết tối qua mình hơi quá.

Cậu dụi mặt vào lòng bàn tay tôi như mèo nhỏ làm nũng:
“Vì em thích chị quá mà…”

Tôi vốn chẳng giận thật, thấy bộ dạng này lại càng không nổi cáu.
Không dây dưa thêm, tôi gỡ tay cậu ra, vào phòng tắm rửa mặt thay đồ.

Bước ra, người vừa nãy còn bám giường đã ở trong bếp.
Cậu chỉ mặc quần dài, phần vai rộng và cơ lưng mượt mà khiến tôi phải nuốt nước bọt lần nữa.

Phải công nhận — trai đại học đúng là thứ dễ nghiện.

Tôi nhận bữa sáng cậu chuẩn bị, vội vã định đi thì chợt thấy khóe mắt cậu cụp xuống như ủy khuất.
A, quên hôn tạm biệt rồi.

Tôi cúi hôn nhẹ môi cậu:
“Ngoan, xong dự án này là hết. Đừng giận nữa nhé?”

“Được.”

Khóe môi cậu khẽ nhếch, mắt sáng rực, tay luồn ra sau gáy tôi kéo lại, hôn sâu thêm.

Tôi cảm giác “thứ gì đó” bên dưới đang thức giấc, mặt đỏ bừng, vội đẩy cậu ra rồi chạy trốn.
Trước khi đi còn quát khẽ:
“Đồ sói con háo sắc!”

Sau lưng, tiếng cười trầm thấp của Cố Úc Trạch vang lên:
“Chỉ háo sắc với chị thôi.”

 

Năm ngày sau, dự án thuận lợi đạt được thỏa thuận hợp tác.

Lần này là một mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, hai công ty cũng thống nhất tổ chức tiệc ăn mừng.

Tôi và Trần Thâm – đại diện cho mỗi bên – dĩ nhiên không thể vắng mặt.

Tôi đã báo trước với Cố Úc Trạch từ sớm, để cậu khỏi nổi cơn ghen vô cớ.

Sau một loạt màn nâng ly chúc rượu, cười nói xã giao, thời gian trôi hơn một tiếng.

Tôi tranh thủ ngồi xuống ghế, rút điện thoại ra xem.

Trong khoảng thời gian không dài không ngắn ấy, Cố Úc Trạch đã dội bom cho tôi cả chục tin nhắn:

【Không được chủ động nói chuyện với anh ta!】
【Không được nhìn anh ta!】
【Bao giờ mới xong?】
【Để em qua đón chị nhé?】
【Nhớ chị quá á~】

Nhìn loạt tin nhắn đầy “tính chiếm hữu” ấy, khóe môi tôi không kìm được cong lên, ánh mắt cũng dịu hẳn.

Tôi lần lượt trả lời:

【Giờ em có thể đến đón chị rồi.】
【Không nói chuyện, cũng không nhìn.】
【Chị cũng nhớ em.】

Vừa gửi xong, bên tai liền vang lên giọng nam trầm thấp, mang theo chút trêu chọc:

“Điện thoại có gì mà chăm chú thế?”

Tôi quay đầu — không biết từ khi nào, chỗ ngồi bên cạnh đã bị thay bằng Trần Thâm.

Anh ta hơi nghiêng đầu, như vô tình liếc về phía màn hình.

Tôi vốn dán kính chống nhìn trộm, chắc anh ta chẳng thấy gì mới rảnh rỗi hỏi.

Trước đây, khi còn làm việc chung, tôi còn có thể khách sáo vài câu. Nhưng giờ dự án đã xong, tôi thật sự chẳng muốn phí thêm lời.

May mà cô đồng nghiệp bên cạnh – Tiểu Diệp – lại hồn nhiên đáp thay:

“Anh Trần không biết à? Chị Thần có bạn trai nhỏ hơn năm tuổi đấy, yêu nhau hai năm rồi, ngọt xỉu luôn nha!”

Sắc mặt Trần Thâm lập tức sầm xuống.

Nhưng Tiểu Diệp còn trẻ, chưa tinh ý nhận ra, lại càng nói càng hào hứng, còn bắt đầu kể sang chuyện couple ngọt của chính mình.

Tôi thì chẳng có thú vui khoe khoang tình cảm trước mặt người yêu cũ.

Liếc đồng hồ, tôi đứng dậy:
“Tôi về trước nhé, mọi người cứ từ từ ăn.”

Tiểu Diệp lập tức reo lên:
“Đi gặp bạn trai à?”

Tôi mỉm cười gật đầu:
“Ừ, nhóc nhà tôi dính người lắm.”

 

Tôi bước ra cửa khách sạn, chưa thấy bóng dáng Cố Úc Trạch đâu. Đành dựa nhẹ vào cột trụ bên cạnh, vừa nghỉ vừa lướt điện thoại.

Bất ngờ, cổ tay bị ai đó túm lấy, kéo mạnh sang một bên.

Tôi đang mang giày cao gót, suýt trẹo chân. Vất vả giữ thăng bằng, tôi ngẩng đầu — hóa ra là Trần Thâm.

Tâm trạng vốn chẳng tốt, giờ trực tiếp tụt xuống mức chán ghét công khai.

“Trần Thâm, anh phát điên gì vậy?”

Tôi cố giật tay, nhưng anh ta nắm càng lúc càng chặt.

“Buông ra!”

Anh ta phớt lờ, chỉ cau mày nhìn tôi:
“Em có bạn trai từ bao giờ? Sao tôi không biết?”

“…”

Cái giọng như đang chất vấn kẻ ngoại tình ấy khiến tôi vừa buồn cười vừa tức.

“Anh bị mất trí à? Nhắc lại cho rõ nhé — chúng ta chia tay ba năm rồi. Tôi có bạn trai thì cần báo cáo với anh sao?”

Tôi liếc anh ta: “Chẳng lẽ anh tự tin đến mức nghĩ ba năm qua tôi chỉ… giận dỗi anh?”

Trần Thâm khựng lại, gương mặt xen lẫn mơ hồ và đau đớn.

Không thể tin nổi — anh ta thật sự nghĩ vậy! Trong mắt anh ta, tôi từng ngu ngốc và quỵ lụy đến thế sao? Cũng may là… không hẳn.

Đúng lúc ấy, một nhóm nam nữ trẻ từ sảnh bước ra. Tôi cố tình nâng giọng:
“Trần Thâm, tôi có bạn trai rồi. Anh định nắm tay tôi trước mặt bao nhiêu người như thế này sao?”

Sĩ diện của anh ta không chịu nổi ánh mắt xung quanh, lập tức buông tay.

Tôi lùi sang một bên, giọng lạnh băng:
“Tránh xa tôi ra. Lát nữa bạn trai tôi đến mà thấy thì… không hay đâu.”

Và như gọi Tào Tháo, Tào Tháo đến — một chiếc Range Rover đen bóng dừng ngay trước mặt.

Kính xe hạ xuống, Cố Úc Trạch đeo kính râm, nghiêng đầu nhìn tôi. Chỉ một ánh mắt ấy thôi, bao bực bội vừa nãy tan biến sạch.

Tôi mặc kệ gương mặt mất hồn của ai kia, mở cửa xe, ngồi phắt vào ghế phụ.

Cố Úc Trạch rồ ga, để lại cho người phía sau một làn khói… đầy khinh bỉ.

Tôi cài dây an toàn, nghiêng đầu nhìn cậu.

Đôi môi mím chặt, khí áp lạnh toát — dấu hiệu rõ ràng của “Cố tổng đang giận”.

Lúc đèn đỏ, tôi vươn tay định nhéo má cậu:
“Giận gì vậy?”

Cậu né tránh, mắt nhìn thẳng phía trước, chỉ lạnh lùng buông ba chữ:
“Chưa rửa tay.”

“…”

Là ai lúc trước tôi tay dính đầy bùn vẫn đòi ôm bằng được ấy nhỉ? Tôi nuốt câu này lại, thừa biết cậu đang ghen vì cảnh vừa rồi.

“Tôi và Trần Thâm—”

“Tôi không muốn biết.”

Tôi nhíu mày. Cố Úc Trạch hay ghen là chuyện bình thường, nhưng chưa bao giờ tức giận đến mức này.

Gần đây, lý do cãi nhau của chúng tôi hầu như đều xoay quanh Trần Thâm. Chỉ cần tôi và người đó cùng xuất hiện, cậu ấy như sẵn sàng phát nổ bất cứ lúc nào.

Về đến nhà, Cố Úc Trạch không nói một lời, tự nhốt mình trong phòng ngủ phụ.

Tôi muốn dỗ cũng không dỗ được.

Hết cách, tôi đợi một lúc rồi dùng chiêu cũ: lấy xà phòng tạo đầy bọt trên tay, hét lớn:
“Á!!”

Chưa đầy ba giây, cửa phòng bên bật mở, tiếng bước chân gấp gáp chạy tới.

Tôi thấy rõ vẻ lo lắng trong mắt cậu, cùng ánh nhìn rà soát khắp người tìm thương tích. Khi phát hiện bị lừa, cậu lập tức quay đi.

Tôi lạnh giọng:
“Đứng lại. Đi lần này nữa là tôi không dỗ nữa đâu.”

Cậu đứng khựng, mắt đỏ hoe, nhưng rốt cuộc vẫn không đi.

Tôi thở phào, giơ đôi tay đầy bọt trước mặt cậu:
“Không phải em chê bẩn sao? Tự rửa đi. Đến khi nào em thấy sạch mới thôi.”

Cậu không né tránh nữa. Thay vào đó, vòng tay ôm trọn tôi từ phía sau, cằm tựa nhẹ lên vai, bật nước rồi kéo tay tôi dưới vòi.

Từng ngón tay, từng kẽ tay đều được rửa tỉ mỉ, như thể không phải rửa tay mà đang dỗ dành một cách vụng về.

Hơi thở ấm nóng phả lên gáy khiến tôi tê dại, ngứa ngáy. Trong gương, cậu cụp mắt, hàng mi dài khẽ rung, im lặng như đang chịu phạt.

Tôi thở dài, gãi nhẹ lòng bàn tay cậu, dịu giọng:
“Giờ chị được sờ bé dấm chua nhà mình chưa?”

“Miễn cưỡng thôi.”

Ngoài miệng cao ngạo, nhưng cái đầu đã tự động dụi vào tay tôi như một con mèo to xác quen được cưng chiều.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.