Cô Vợ Nhát Gan Của Đại Phản Diện

Chương 3



 

Mơ cả đêm, vừa tỉnh dậy đã phát hiện Chu Tùng Cẩn biến đâu mất. Tôi lê ra ngoài, thấy anh đang ngồi trên sofa ôm laptop, gõ gì đó rất chăm chú.

Ban đầu, tôi vốn định mặc kệ. Nhưng nghĩ đến khả năng anh đang âm thầm bày mưu hại nam chính, tôi lập tức triển khai chiến thuật “bước chân mèo” tiếp cận. Liếc mắt nhìn màn hình…

Mấy chữ to đùng đập ngay vào mắt: “Bí Kíp Chống Hèn”.

Tôi khẽ dụi mũi, kéo xuống đọc tiếp. Nội dung toàn hướng dẫn cách… chửi người. Cái này mà cũng cần huấn luyện chuyên sâu? Xem ra anh không chỉ nghiêm túc mà còn rất có tâm muốn tôi luyện đến mức “chửi đâu trúng đó” thật rồi.

Nghe tiếng động, Chu Tùng Cẩn chẳng thèm giật mình, thản nhiên gập laptop, đứng dậy đỡ tôi ra bàn ăn. Nhưng vừa ngồi xuống, anh lại đẩy laptop về phía tôi:

“Sau này cứ dùng cái này mà luyện. Anh sẽ sắp xếp vài bài kiểm tra nhỏ. Đợi luyện xong thì chân em cũng lành hẳn.”

Cảm ơn anh quá nhé. Lo sợ tôi ở nhà rảnh quá buồn tay buồn chân, anh chu đáo đến mức bày hẳn… lớp học chửi người cho tôi.

Tôi hỏi nghi ngờ: “Thế còn anh?”

Từ lúc tôi bị thương, việc đi lại khó khăn, không thể cứ giả vờ yếu đuối gọi anh về giám sát như trước. Nếu trong thời gian này anh lại lén đi gây sự với nam chính, chẳng phải công sức tôi bao lâu nay đổ sông đổ biển?

Như đọc được suy nghĩ của tôi, Chu Tùng Cẩn gõ nhịp tay lên bàn:
“Anh sẽ luyện cùng em.”

Tốt, thế thì yên tâm!

Những ngày sau, Chu Tùng Cẩn ngày nào cũng sát cánh bên tôi, không chỉ dạy lý thuyết mà còn dựng đủ tình huống để tôi thực hành — từ nhân viên bán sô-cô-la chặt chém đến tài xế lái ẩu, kịch bản đa dạng không giới hạn. Nhờ vậy, trình độ của tôi thăng hạng chóng mặt.

Hơn nữa, các mối nguy xung đột tiềm tàng giữa anh và nam chính cũng đã được xử lý êm đẹp. Chân tôi thì khỏi hẳn. Ba niềm vui cộng dồn, tâm trạng tôi như được gắn động cơ tăng áp.

Chúng tôi quấn quýt trong nhà mấy ngày liền. Cho đến một hôm, tôi thức dậy mà không thấy anh đâu. Tìm khắp nơi, cuối cùng phát hiện anh ngồi trong phòng sách, vẻ mặt ủ rũ. Bên cạnh là trợ lý, mặt mày cũng dài như vừa mất sổ gạo.

Cảnh tượng này… sao quen quen, y như trong truyện vậy?

Tôi lặng lẽ kéo trợ lý ra ngoài hỏi chuyện. Anh ta sợ bị Chu Tùng Cẩn phát hiện, nói năng lí nhí, úp úp mở mở. Đại ý là, dù tôi đã ngăn không cho hai người đối đầu trực diện, thì trên thương trường họ vẫn đang âm thầm so găng. Nam chính vốn đã không ưa gì Chu Tùng Cẩn, nên dù không xảy ra sự cố gì, anh ta cũng không buông tha.

Nghe xong, tôi thấy công sức bấy lâu của mình như bong bóng xà phòng — vừa kịp lung linh đã vỡ tan.

Tôi ôm mặt, nước mắt không kìm được mà trào ra. Chưa biết tôi khóc bao lâu thì một bàn tay ấm áp đặt lên đầu tôi.

“Ai bắt nạt em thế?” Giọng anh dịu xuống. “Không phải đã nói rồi sao, nếu giận thì cứ mắng anh thẳng mặt. Sao lại trốn khóc một mình thế này?”

Anh rõ ràng cố tình né tránh vấn đề.

Tôi càng tủi thân, ôm chặt lấy anh, úp mặt vào ngực mà khóc tiếp. Chu Tùng Cẩn chỉ khẽ thở dài, ôm tôi thật chặt, không nói thêm một lời.

 

 

Sau hôm đó, Chu Tùng Cẩn cũng không ủ rũ lâu. Anh nhanh chóng vực dậy, bắt đầu tìm cách xoay chuyển tình thế.

Ban đầu tôi mừng thầm — đúng là nam chính, không hề suy sụp như trong truyện! Nhưng hai tháng sau, tôi bắt đầu thấy… sai sai. Anh nói toàn mấy câu nghe như lời trăn trối: nào là “Đừng để bị bắt nạt”, “Gặp kẻ xấu thì phải đòi lại tiền”

Tôi nghe mà hoang mang cực độ. Định cắt ngang thì anh liếc một cái như đọc được suy nghĩ, rồi… vẫn tiếp tục. Không chịu nổi, tôi túm cổ áo anh, hôn “chụt” một phát:

— Anh lảm nhảm gì thế? Em chả hiểu gì cả!

Anh bị phân tâm nên im. Nhưng vài lần sau, anh… miễn dịch luôn. Tôi hôn, anh vẫn tỉnh bơ nói hết câu, ngăn một lần, lần sau vẫn tiếp tục như chưa từng bị cản.

Sợ anh “chết” thật sau khi nói xong mấy câu dặn dò, tôi ngày đêm nghĩ cách bịt miệng. Hôn không ăn, quyến rũ không xong, tát cũng thất bại. Dùng đủ chiêu vẫn vô dụng.

Tôi quay mặt bất lực, ai ngờ anh tưởng tôi giận. Anh chìa bên má vẫn in dấu tay ra, hỏi:

— Còn giận không? Hay em tát thêm vài cái nữa?

Tôi đẩy mặt anh ra, nhét bông vào tai. Tạm thời yên, tôi chỉ thấy môi anh mấp máy. Đang đoán xem anh nói gì thì anh giật phắt bông ra, đỡ mặt tôi:

— Đừng đoán nữa, anh nói lại cho: Không chỉ với anh, mà với ai cũng vậy, nếu giận thì cứ đánh, cứ mắng, đừng ôm bực vào người. Đến lúc sinh bệnh, em lại không dám đi khám một mình, làm sao anh yên tâm được?

Thấy anh lại sắp bắt đầu, tôi chui tọt vào chăn trùm kín. Anh không ép, chỉ nằm cạnh.

Gần thiếp đi, tôi chợt nhớ lại lời anh. Anh nói không yên tâm để tôi một mình, bảo tôi đừng ôm bực vào người.

Nếu tôi cứ giả vờ “bánh bèo vô dụng” mãi, liệu anh có lo đến mức tránh được kết cục bi thảm kia không?

Chưa biết hiệu quả, nhưng cứ thử!

Sáng hôm sau, tôi ra ngoài sớm, lang thang tìm “đạo cụ” diễn cảnh yếu đuối. Đang lượn lờ thì thấy tờ tuyển nhân viên quán trà sữa. Chu Tùng Cẩn nhắn hỏi tôi ở đâu. Tôi đáp:

“Đang tìm việc. Em nghĩ anh nói đúng, em nên tập sống thiếu anh.”

Mãi anh mới trả lời: “Được.” Chắc tưởng tôi đang tập thích nghi.

Nửa tiếng sau, tôi nhắn tiếp:

“Không thuận lợi lắm, khó quá.”

Anh trả lời ngay: “Vậy thì đừng tìm nữa.” … rồi vội vàng thu hồi tin nhắn.

Chiều tối tôi mới về, anh đã nấu cơm xong. Tôi giả bộ mặt thất bại, ngồi ăn được nửa bát thì anh hỏi:

— Hôm nay đi đâu xin việc?

— Định vào quán trà sữa, nhưng đông quá, em ngại không dám hỏi. Người ta hỏi thì… em mua một cốc rồi về luôn.

Ánh mắt anh liếc qua mấy cốc trà sữa trên bàn:

— Chắc chỉ một cốc?

Tôi lảng đi. Ở không cả buổi cũng kỳ, đành mua hết mấy món mới về thử. Sợ bị hỏi thêm, tôi giả vờ sụt sùi:

— Không có anh, sau này em có chết đói không?

Anh đưa tôi khăn giấy:

— Không đâu. Sau này mạnh dạn lên, bị từ chối cũng chẳng sao, tìm chỗ khác là được.

Tôi nghe tai này lọt tai kia. Đợi anh dặn xong, tôi hỏi:

— Anh có thấy em hèn lắm không?

Tôi đinh ninh anh sẽ nói “Có”, để tôi diễn tiếp vở “Không thể sống thiếu anh”. Nhưng anh chỉ trầm ngâm, rồi khuyên:

— Nếu thật sự muốn công việc đó, em hãy thử lại lần nữa.

Tôi gật lia lịa, nhưng lần sau vẫn diễn tiếp.

Những ngày tiếp theo, hễ anh có dấu hiệu “dặn dò hậu sự”, tôi lại bịa chuyện: hôm thì đi xe buýt lố trạm, hôm thì rơi tiền nhưng không dám nhận… Toàn dựng thôi, nhưng hình tượng “hèn” đã in sâu ba năm nay, nên anh chẳng nghi ngờ, còn tranh thủ giảng bài “mạnh mẽ tự tin”. Đến cơ hội nói lời cuối cùng, anh cũng không có luôn!

Tôi mừng như trúng số, diễn còn sâu hơn.

Ai dè, đúng lúc tưởng yên, nữ chính mời tôi dự sinh nhật. Mấy năm nay tôi toàn trốn, chưa từng chạm mặt nam nữ chính. Lần này định tiếp tục lặn, nhưng nghĩ lại: nữ chính hiền, biết đâu cô động lòng mà bảo nam chính tha cho Chu Tùng Cẩn? Thể diện gì tầm này nữa!

Nhưng đời không như mơ. Tôi giả nai đạt quá, chẳng ai biết tôi là ai, tiếp cận họ khó như lên trời.

Vừa tìm chỗ núp thì mấy người lạ tới cà khịa: “Giờ Chu Tùng Cẩn tàn đời rồi, cô còn vác mặt tới đây?”

Diễn mãi cũng chán, tôi xổ một tràng chửi cho bõ tức. Công nhận học mắng với Chu Tùng Cẩn cũng có ích.

Đang hả hê thì điện thoại ting ting liên tục — tin nhắn của anh, toàn là danh sách tài sản và mật khẩu ngân hàng.

Mũi cay cay, tôi nhắn lại:

“Chờ em về đã anh ơi. Mới có người cà khịa, cho em giơ ngón giữa cái đã.”

Anh lập tức dừng gửi, rồi hỏi: “Ai? Nhớ mặt không? Địa chỉ đâu, anh qua đón.”

Đón cái gì! Đây là sân nhà nam chính, anh tới chỉ có bị bón hành.

Tôi nhắn:

“Em bận, về nhà kể. Anh đừng đến, đánh nhau không hay.”

Anh vẫn hỏi địa chỉ, tôi im. Thấy không tiếp cận nổi, tôi gọi xe về.

Về đến nơi, thấy anh ăn mặc bảnh, chuẩn bị ra ngoài:

— Sao em về nhanh vậy?

— Xong rồi.

Tôi kéo anh ngồi xuống sofa, kể:

— Họ bảo anh hết thời, em dám đến là không biết điều, còn bảo em không bằng ai kia.

— Thế em nói gì?

Chửi thì chửi rồi, nhưng trước mặt anh:

— Em… không nói gì. Lỡ đánh nhau thì không hay.

Anh thở dài, im lặng.

Từ hôm đó, anh vẫn lo cho tôi, nhưng nội dung đã thành: “Hèn thế này thì sau này biết sống sao đây?”

Giọng anh nhỏ thôi, nhưng tôi vẫn nghe rõ mồn một. Tôi giả vờ dụi vào lòng anh, mắt nhắm tịt:

“Hèn thì hèn thôi, sửa làm gì cho mệt.”

“Có anh ở đây rồi, gặp kẻ xấu em cũng chẳng sợ. Đằng nào anh cũng đòi lại tiền cho em. Với lại… em tin anh sẽ sớm trở lại đỉnh cao. Lúc đó em lại được mượn oai hùm của anh.”

Chu Tùng Cẩn không đáp. Tôi len lén hé mắt nhìn, thấy gương mặt anh như đang chất cả núi tâm sự.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.