Nửa năm sau, anh chẳng nhắc gì đến chuyện “hậu sự” nữa. Ngày đi sớm, tối về muộn; trợ lý và người giúp việc cũng xuất hiện trở lại.
Anh bận kiếm tiền, còn tôi thì thỉnh thoảng thủ thỉ kể chuyện mình bị bắt nạt. Mỗi lần nghe xong, anh chỉ khẽ thở dài, rồi vẻ mệt mỏi biến mất, tiếp tục cắm cúi làm việc.
Nhờ cả hai cùng cố gắng, sự nghiệp của anh như diều gặp gió. Tôi mừng quá, mua tặng một bộ vest xịn xò để ăn mừng. Chu Tùng Cẩn không nói gì, nhưng từ đó trở đi, bất kỳ sự kiện quan trọng nào anh cũng mặc bộ này. Ai khen đẹp, anh đều mỉm cười: “Vợ tôi tặng đấy.”
Hôm phỏng vấn, anh vẫn diện bộ vest đó.
Phóng viên hỏi: “Tổng giám đốc Chu, bí quyết để anh vực dậy nhanh như vậy là gì?”
Anh chậm rãi đáp: “Hồi đó tôi gần như suy sụp hoàn toàn… thậm chí có lúc còn nghĩ quẩn.”
Rồi ánh mắt anh dừng lại ở bộ vest, khóe miệng cong lên:
“Nhưng vợ tôi rất nhát. Tôi sợ nếu mình đi rồi, cô ấy bị bắt nạt cũng chẳng dám nói.
Hơn nữa, với tính cách ấy, nếu tôi không chống lưng thì cô ấy chẳng thể nào bảo vệ bản thân.”
Cả hội trường trầm trồ “đúng là vợ chồng kiểu mẫu”.
Còn tôi thì lườm: “Anh thôi kể chuyện em hèn trước mặt người ta được không? Giờ em khác xưa rồi, anh nói mãi, người ta tưởng em hèn thật đấy!”
Chu Tùng Cẩn nhướng mày: “Khác à? Thế hôm qua ai mua đồ ăn bị cân thiếu mà không dám đòi lại, đành ngậm ngùi trả tiền?”
Tôi tức điên, nhào tới bóp cổ: “Chu! Tùng! Cẩn!”
Thực ra… đóng vai hèn lâu quá, giờ tôi cũng hơi hèn thật. Ban đầu không định nói, sợ anh cười, nhưng càng nghĩ càng tức. Lúc nhai cổ vịt như nhai kẻ thù, anh nhìn là đoán ra ngay.
Tôi nhất quyết không nhận, nhưng anh bắt đầu phân tích: “Tối qua em cắn anh cũng mạnh y chang thế này. Chắc chắn là em tức mà không dám nói.”
Nhớ lại chuyện tối qua, anh bật cười.
Tôi đâu chịu thua, dọa bóc phốt: “Được thôi, lần sau em cũng kể cho mọi người nghe chuyện Tổng giám đốc Chu ngày nào cũng dặn dò hậu sự với vợ, còn—”
Chưa kịp dứt câu, anh ôm đầu tôi hôn ngấu nghiến. Xong, anh hứa: “Anh không nói em hèn nữa.”
Tôi vừa gật đầu, anh thêm ngay: “Nếu em chịu mạnh mẽ lên.”
Tôi lườm, hỏi thẳng: “Vậy hồi đó anh không… là vì em hèn thật à?”
Anh không trả lời ngay: “Quan trọng à?”
Tôi gật đầu. Nếu đúng thì chiến thuật bánh bèo của tôi thành công mỹ mãn.
Anh ừ: “Chỉ cần nghĩ tới cảnh em bị ức hiếp mà chẳng dám nói, chỉ lủi thủi về nhà giận dỗi, không ai dỗ… anh thấy chết cũng không nhắm mắt được. Thế là anh nghĩ: thôi, phải vực dậy. Để dù em có nhút nhát thì cũng chẳng ai dám bắt nạt.”
Tôi vui đến mức ngả vào lòng anh, thủ thỉ: “Chu Tùng Cẩn, thật ra hèn chút cũng không sao đâu. Anh cũng nên tập hèn đi.”
Quan trọng nhất là giữ được mạng. Như tôi này, nhờ “hèn” mà đổi được số phận phản diện của cả hai.
Anh cười, chẳng cãi: “Được, sau này anh sẽ hèn cùng vợ.”
Tôi hôn anh một cái coi như phần thưởng. Anh khựng lại, rồi nhanh chóng giành thế chủ động…
HOÀN