Hộp Nhạc Di Động

Chương 7



Chương 7:

Trong lúc ta và Yến Vương bàn bạc sau điện, tin tức ta là “Hoàng Thương” đã lan truyền khắp kinh thành, trong vòng một canh giờ cả thành Đại Lương đều biết.

Mọi người đang bàn tán về nó.

“Chẳng trách Dực Vương lại yêu vợ đến thế, Dực Vương Phi quả thật tài giỏi.”

“Hơn nữa lại còn biết rất nhiều, cả chuyện Tây Dương cũng biết.”

“Lúc trước còn tưởng Dực Vương thay lòng đổi dạ, giờ mới thấy một vũ nữ nho nhỏ làm sao so sánh được với Dực Vương Phi.”

“Đây quả là Thần Tài sống, nếu là ta, ta cũng dâng lên.”

Cả ba nhân vật chính trong lời đồn kia: ta, Liên Nhi và Lục Yên vẫn im lặng ngồi trong xe ngựa về phủ.

Liên Nhi nhìn về phía ta, ánh mắt mang theo ghen ghét cùng oán giận.

Sau đó nhìn Lục Yên khóc như hoa lê đái vũ.

“Vương gia, người có thích thiếp không?”

Lục Yên nghe xong, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn ả ta.

Ngay khi Liên Nhi tỏ ra mong đợi, Lục Yên nghiêm túc nói:

“Ngươi xuống xe đi dạo đi.”

“Đây là hai trăm lượng bạc, cảm ơn.”

Liên Nhi nghẹn họng, sắc mặt xanh mét.

Ta nhịn không được cười ra tiếng, Lục Yên lập tức nhìn về phía ta. Ta ôn nhu mà giơ tay vuốt vuốt tóc hắn.

“Hôm nay ta thấy phu quân rất vui vẻ.”

Lục Yên lập tức mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được.

Bởi vì ta chưa từng ôn nhu với hắn như vậy, càng không có gọi hắn là phu quân.

Khi đó ta luôn nói với mình rằng không được động tâm. Nhưng bây giờ khi biết Lục Yên có thể sống sót. Chúng ta về sau sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.

Lục Yên lập tức tiến đến bên cạnh ta, ủy khuất nói:

“Người ta nói ta yêu nương tử vì nàng kiếm tiền rất giỏi.”

“Nhưng họ không biết nương tử không chỉ kiếm tiền giỏi mà cái gì cũng giỏi. Ta không thích bọn họ nói như vậy.”

Suy nghĩ một lát hắn nói thêm:

“Đối xử với ta tốt một chút là được.”

Ta cười tủm tỉm mà dựa vào đầu vai hắn:

“Ta có gì mà tốt? Tại sao phu quân luôn tốt với ta?”

Lục Yên lại sốt ruột, lớn tiếng tuyên bố nói:

“Nói bậy! Nương tử của ta là tốt nhất!

“Phân của nương tử ta cũng toàn mùi thơm!”

Tiếng ồn ào của người qua đường bên ngoài xe ngựa chợt dừng lại.

Một lúc lâu sau, những tiếng cười vang lên.

Ta “…”

Ta hận không thể đem đầu nhét vào dưới xe ngựa.

Lục Yên giả bộ ngây thơ mà còn hỏi ta: “Nương tử, nàng sáo lại chui vào chỗ ngồi phía dưới?”

Ta vô cảm nói: “Ta nhặt cái mặt mình vừa mới rớt.”

Mấy ngày kế tiếp, Lục Yên đi sớm về trễ, bận tối mày tối mặt.

Một trận chiến lớn vừa kết thúc nhưng vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Liên Nhi cả một cọng lông của Lục Yên cũng chưa chạm được, tức giận bất bình mà tới kiếm chuyện.

“Ngươi cho Vương Gia uống mê hồn canh gì vậy! Làm hắn mỗi ngày đều vây quanh ngươi!”

“Bây giờ Vương gia không còn đến xem ta múa nữa.”

Ta một bên nhìn sổ sách, một bên an bài lương thảo, lơ đãng nói:

“Hắn vì sao xem ngươi múa Chưởng Thượng Vũ, trong lòng ngươi còn chưa rõ sao?”

Liên Nhi bị ta nói đến á khẩu, bắt đầu vô lý gây rối.

“Ngươi giàu như vậy, có nhiều tiền như vậy, tại sao không thể nhường Vương gia cho ta?”

Ta nhếch miệng, lập tức nhìn về phía ả:

“Nhường cho ngươi?”

“Ngươi cảm thấy ngươi xứng sao?”

“Ta, Thẩm Tích Văn, sinh ra đã xứng với Lục Yên!”

Liên Nhi bị khí thế của ta làm cho sửng sốt, vô thức lùi lại hai bước, nhưng lại không dám nói lời nào.

Đúng lúc này, Tiểu Mai đi vào:

“Vương phi, Yến Vương cầu kiến. Nói là có vài chuyện kinh doanh cần thảo luận.”

Ta đứng dậy nói:

“Mời ngài ấy đến thư phòng đi, ta đến ngay.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.