Chương 1: Xuất giá
Ta rất vui mừng chuẩn bị xuất giá.
Nhưng nha hoàn thiếp thân của ta hình như không được vui lắm.
Nàng nói ta thật ngốc, chuyện này thì có gì vui, cái này gọi là hòa thân.
Hoàng tử kia bị liệt đã nằm trên giường nhiều năm, đồ đần mới đồng ý gả cho hắn.
Hòa thân là cái gì?
Ai là đồ đần?
Trên đường đi xuất giá, tất cả mọi người đều muốn ta khóc.
Tại sao ta phải khóc?
Ta cười hì hì, căn bản không khóc được.
Ta lại nghe mọi người nói thầm, đúng là kẻ ngốc, bị xem như công cụ mang đi hòa thân, còn tưởng là mình gả được cho người tốt.
Tại sao mọi người đều nói ta ngốc? Ta cũng không hiểu rõ.
Sau khi lạy phụ hoàng cùng mẫu hậu, ta liền lên đường.
Trước khi xuất giá, các ma ma trong cung đã dạy ta.
Khi nhìn thấy nam nhân mình muốn gả, phải ngọt ngào gọi phu quân.
Ta thắc mắc hỏi ma ma, như thế nào là ngọt ngào.
Ma ma không nói nên lời, nói ta là gỗ mục không thể khắc thành ngọc.
Không nói thì không nói, sao lại mắng ta là khúc gỗ?
Nhưng ta đã nhớ kĩ những gì ma ma dạy.
Gọi phu quân, cởi quần áo và ngoan ngoãn nằm trên giường.
Cái này cũng không khó, ta chắc chắn có thể làm được!
Trên đường xuất giá, trong đầu ta cứ nghĩ mãi về hai chuyện này.
Gọi phu quân, cởi quần áo.
Xem ra việc lấy chồng cũng không phải rất khó!
Lần đầu tiên nhìn thấy phu quân tương lai của mình. Hắn ngồi trên giường.
Người này trông còn đẹp hơn trong những bức tranh mà ta từng nhìn thấy nha.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một người đẹp như vậy.
Ta nhìn chằm chằm thêm vài lần nữa.
Nhưng…
Tại sao một người lớn như vậy sao lại không chịu dậy, giữa ban ngày mà vẫn còn ngủ?
Có thể ta ngốc, còn hắn thì lười đi!
Ta nhìn hắn như đang nhìn một tên lười.
Nhưng trông hắn có vẻ không vui lắm. Lông mày gần như dính lại với nhau.
“Lăn ra ngoài!”
Câu đầu tiên hắn nói với ta.
Mọi người đều nói ta ngốc nhưng ta không ngốc.
Muốn ta lăn, ta liền lăn.
Ta thực sự đã lăn ra khỏi phòng, trên đường lăn còn quay đầu hỏi: “Phu quân, chàng muốn ta lăn như này đúng không?”
Ta gả đến đây chỉ gặp qua phu quân một lần.
Nhưng ta cảm thấy sống ở đây thoải mái hơn ở hoàng cung nhiều.
Trước kia ở hoàng cung, mọi người đều ở trước mặt nói ta là kẻ ngốc.
Ở chỗ này, mọi người đều chỉ nói sau lưng.
Người chỗ này thật lễ phép!
Nghe nói, thân thể phu quân không tốt, chân không thể đi.
Thật đáng thương!