Chương 7

Chương 7



Tôi bị chuông điện thoại dựng dậy. Người gọi: Kim Vi.

Nghe máy, tôi liền thành khẩn xin lỗi vì tiếng lòng mình gây họa, hứa sẽ bồi thường thiệt hại.

Nhưng Kim Vi dịu dàng đáp:
“Không đâu, cô Tương. Bọn tôi phải cảm ơn cô, nhờ cô mà mọi chuyện tốt đẹp hơn nhiều.”

Nghe tin họ sắp cưới, tôi mừng rơn, mặc vest, trang điểm kiểu ngự tỷ, phấn khởi đến công ty làm quen công việc.

Tan làm, tôi hẹn bạn thân đi ăn.
Ai ngờ… trời lại sập!

Bạn thân đột nhiên nghe được tiếng lòng của tôi.

Nó gợi ý tỉnh bơ:
“Hay cậu thử hôn Bạc Xuyên lần nữa?”

Tôi: [Hôn thế nào được?! Hôm qua là tai nạn, chẳng lẽ hôm nay phải… gây tai nạn tập 2?!]

Nửa tiếng sau, tôi đứng ở chỗ hôm qua đâm Bạc Xuyên, đấu tranh tư tưởng.

Đâm ngực không ăn thua → chỉ còn cách hôn.
Nhưng mà lao vào hôn thì khác gì cướp của?

Thế là tôi lôi trong túi ra cái mũ trùm chỉ hở mắt với miệng, đội lên cho chắc.

Vừa đội xong, nghe tiếng bước chân sau lưng.
Quay lại—ôi trời, Bạc Xuyên vừa tan làm.

Thấy tôi đội mũ, anh ấy sốc, lùi hẳn một bước:
“Cô—”

Có mũ che, tôi hết sợ, liền lao tới tính tốc chiến tốc thắng. Ai ngờ dẫm trúng vỏ chuối, cái rụp trượt ngã.

“Cô Tương!” Bạc Xuyên phản xạ nhanh, ôm eo tôi, lấy thân mình làm đệm thịt.
Khoảnh khắc ngã xuống, anh ấy rên một tiếng.

Tôi hoảng hồn bò dậy, thấy anh ấy ôm tay, mặt đau đến méo xệch.
“Tay anh sao thế?”

Anh nghiến răng, giọng run run:
“Không sao… chắc gãy xương thôi.”

Tôi: ???

Kết quả: tay anh ấy nứt xương thật.

Sau khi bó bột, tôi áy náy cúi đầu xin lỗi:
“Xin lỗi… tôi chỉ định hôn một cái, vì cái tiếng lòng khốn nạn kia lại bị nghe thấy…”

Bạc Xuyên dừng lại, nhìn tôi nghiêm túc:
“Cô Tương, lần sau muốn hôn thì cứ hôn thẳng, khỏi đội mũ làm màu.”

Tôi còn đang chuẩn bị xin lỗi tiếp: [Ủa?]

Thấy tôi áy náy thật, anh ấy bèn bảo:
“Hay cô chăm tôi đến khi tay lành nhé?”

Tôi gật cái rụp.
Để tiện chăm sóc, tôi dọn hẳn sang nhà anh.
Rồi… mọi chuyện bắt đầu hơi khó kiểm soát.

Như bây giờ, anh bảo cần người giúp tắm.

Tôi đỏ mặt: “Không ổn đâu…”
Nhưng tay vẫn thành thật cầm khăn tắm.

Tôi không háo sắc, chỉ đơn thuần có trách nhiệm!
Tay anh vì tôi mà gãy, tắm hộ cũng là lẽ thường tình.

“Vậy nhờ cô nhé.”
Anh đỏ mặt hơn cả tôi, bắt đầu tự cởi áo bằng một tay.
Loay hoay mãi mới bung được một cúc, trong khi tay tôi cầm khăn mỏi rã rời.

“Tôi làm cho!” Tôi sốt ruột, nhét khăn vào tay anh, trực tiếp cúi xuống cởi.
Cởi cúc xong, tôi tiện tay tháo luôn thắt lưng.

“Cô Tương…” Anh giữ tay tôi, mặt đỏ gay: “Hay… để tôi tự tắm?”

Tôi bực:
“Anh cúc áo còn không xong thì tắm kiểu gì?”

Nói rồi, tôi dứt khoát tuột luôn quần tây của anh.
Mặt anh đỏ rực như vừa uống hết thùng rượu.

“Được rồi, đến đây thôi!” Anh hoảng hốt giữ chặt lớp vải cuối cùng.

“Ok.” Tôi không tranh cãi, làm ướt khăn, bắt đầu chà lưng.

Mới chà lần đầu, anh hít một hơi.
Chà thêm vài cái, giọng anh run run như đang chịu cực hình:
“Cô Tương… thật ra tôi tắm mỗi ngày… không cần kỹ thế đâu…”

Tôi đang chà tới ngực anh: [Coi như không nghe thấy.]

Sợ nửa đêm Bạc Xuyên khát nước không ai rót, tôi xung phong ngủ cùng phòng.
Dĩ nhiên, anh ấy nằm giường, tôi trải chiếu dưới sàn.

Ban đầu anh ấy phản đối, nhưng không chịu nổi độ lì của tôi, đành gật đầu.

Thật ra, mục đích chính của tôi… là canh lúc anh ấy ngủ say để “thử nghiệm hôn lần hai”, coi có khôi phục bình thường không.

Nửa đêm, tôi khẽ gọi vài tiếng, thấy anh ấy ngủ như chết, liền lén bò tới giường.
Không bật đèn, chỉ có ánh trăng mờ hắt qua cửa sổ.

Tôi cúi xuống, ngắm gương mặt yêu nghiệt gần trong gang tấc, nhắm mắt, hôn xuống.

Chạm một cái liền bật dậy.
Môi dính chưa tới một giây mà tim tôi đã đập như trống làng.

Anh ấy vẫn ngủ.
Tôi chạm môi mình, nghĩ: [Hôn nhẹ thế chắc vô hiệu rồi. Lần trước còn chưa giữ được một ngày.]

Thế là lại ngắm môi anh ấy.
Cơ hội hiếm có, không hôn thêm thì phí quá!

Nghĩ là làm, tôi cúi xuống hôn thêm lần nữa.
Kết quả… vẫn ngắn như lần đầu, tim thì còn muốn nhảy ra ngoài.

Tôi tự mắng mình: [Miệng ăn hại! Sao không hôn lâu thêm chút?!]

Nhìn anh ấy vẫn ngủ, tôi nghiến răng, lao thêm phát nữa.
Lần này, tôi không bật dậy ngay.

Nhưng mà… hôn lén người ta ngại lắm, nên tôi nhắm tịt mắt.
Không thấy hơi thở Bạc Xuyên dừng lại, cũng không thấy yết hầu anh ấy khẽ động.

Đến khi mở mắt, tôi đã bị anh ấy lật ngược xuống giường.

“Cô Tương.”
Bạc Xuyên chống người phía trên, hơi thở nặng nề, mắt sâu như muốn nuốt người.

Tôi run run giả vờ bình tĩnh:
“Sao… sao vậy?”

Anh ấy nhìn tôi rất lâu, cuối cùng chỉ cười bất lực, kéo chăn đắp cho tôi rồi đứng dậy.
“Tôi ra sofa ngủ. Ngủ ngon.” Anh còn xoa đầu tôi nữa chứ.

Sau khi anh đi, tôi sờ cái chân vừa bị “thứ gì đó” của anh chạm đau, mặt đỏ như gấc.
[Á á á! Vừa rồi… chẳng lẽ tôi với Bạc Xuyên suýt nữa thì…?]

Lần hôn đó kéo dài hiệu lực được hẳn hai ngày, không ai nghe thấy tiếng lòng tôi.

Nhưng đúng lúc chuẩn bị đi ký hợp đồng lớn, nó lại lộ ra!

Hoảng quá, tôi lao thẳng tới tập đoàn Bạc Thị.
“Chiều nay tôi có việc cực quan trọng, tuyệt đối không thể để người khác nghe thấy tiếng lòng!” Nói xong, mặc kệ ngại ngùng, tôi đè Bạc Xuyên xuống ghế giám đốc, hôn liên tục.

Sợ chưa đủ đô, tôi hôn thêm vài cái, để lại môi anh toàn son.

Vừa xong, tôi bật dậy định chạy về công ty, thì bị Bạc Xuyên giữ lại.

“Cô Tương, lần này… cô phải chịu trách nhiệm với tôi.”
Anh chỉ vào laptop trước mặt — môi sưng vều, mặt tủi thân.

Tôi nhìn qua… trời ơi, trên màn hình là hơn năm trăm nhân viên đang họp online, vỗ tay rần rần chúc mừng!
Tôi: [Xong, trời sập thật rồi!]

Định bỏ chạy nhưng anh vẫn không buông. Bạc Xuyên tắt luôn cuộc họp, một tay bế tôi đặt lên bàn làm việc.
“Cô Tương, tôi thích cô. Cho tôi một cơ hội nhé?”
Nói xong còn như ảo thuật rút ra bó hồng đỏ, mắt sáng long lanh.

Tôi choáng váng, đầu óc trắng xóa.

Nửa phút sau, tôi nghiêm túc gật gù:
“Anh tỏ tình, tôi chấp nhận. Vậy giờ… chúng ta là người yêu rồi đúng không?”

Anh gật đầu, hơi căng thẳng.

Tôi liếc xuống, mặt nghiêm túc:
“Thế thì… cho tôi xem cơ bụng cái nào.”

Bạc Xuyên ngẩn người một giây, rồi khóe môi cong lên:
“Rất hân hạnh.”

HOÀN.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.