Editor: Báo đạo tổng tài đã bị bạn
Văn án:
Tôi bị anh trai giam cầm.
Không phải anh trai ruột thịt.
Tôi là con gái giả trong một vở kịch tráo đổi thân phận. Còn anh, mới là thiếu gia thực sự.
Nhưng trớ trêu thay… anh lại thích tôi.
Anh vốn định giấu kín chuyện này đến hết đời.
Nhưng thiếu gia thật thì làm sao tránh khỏi những buổi rượu chè? Một lần say khướt, chẳng kìm được lòng mình.
Hôm đó, tôi và cô gái mang thân phận thật của tôi cũng uống không ít. Cả hai đều lơ mơ, chẳng còn phân biệt rõ ràng điều gì.
Lúc tôi được dìu về, anh ôm chặt lấy tôi, thì thầm những lời chất chứa từ lâu. Cô gái kia nhìn cảnh ấy, bật cười mơ màng:
“Vãn Vãn à, chắc em uống nhiều quá rồi… Đến nỗi nhìn thấy mình ghép cặp với anh trai đấy.”
Giữa những cái ôm siết, những nụ hôn lộn xộn chẳng rõ ranh giới, tôi lờ mờ nghe được tiếng anh thì thào, giọng khàn khàn của một kẻ đang say:
“Không phải ấ/u dâ/m… lớn rồi… mới dám… Vãn Vãn, anh yêu em… nhưng anh sợ lắm…”
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong vòng tay anh…