Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn quyết định đi. Chẳng phải vì tò mò hay yêu đương gì, mà là do 001 dọa:
“Lì quá là tôi tự làm, khỏi nhờ cô.”
Tôi nhớ lại lý thuyết “thích thì cho ngụm nước, yêu mới được miếng cơm” của nó mà rùng mình.
Thôi thì xử lý nhanh gọn cho yên cửa yên nhà.
4 giờ chiều, tôi bắt taxi tới chỗ cách nhà máy bỏ hoang tầm trăm mét. Vừa ló đầu đã thấy Hứa Phong Trạch đi qua đi lại trước cổng.
Thấy tôi, hắn hớn hở chạy tới, cười toe toét như chưa từng bị tôi tát gãy răng:
– Tôi chuẩn bị cho cô một bất ngờ… Cô chỉ cần vào là thấy!
Tôi nghiêng đầu:
– Ừ, thế hôm nay anh yêu tôi chưa?
Hứa Phong Trạch: “……”
Không thấy hắn trả lời, tôi lại quen tay tặng hắn một trận như cơm bữa. Đánh xong, vứt hắn lăn quay ra bên vệ cỏ rồi hỏi:
– 001, trong kia có ai không?
【Không có ai. Nhà máy trống trơn.】
Tôi an tâm bước vào… mà vừa vào đã ngửi thấy mùi gì sai sai.
001 gào lên như cháy nhà:
【Chết! Cô ngửi phải thuốc mê rồi! Sevoflurane! Mau lùi lại!】
…Muộn rồi.
Tôi vừa hít một hơi sâu, xong nằm luôn.
001: 【……Cô tỉnh chưa đấy?】
Tôi mở mắt trong cái lạnh thấu xương vì bị hắt cả xô nước lạnh vào mặt.
Phát hiện mình bị trói chặt vào ghế, còn Hứa Phong Trạch thì đang ôm Trần Ngọc Châu ngồi cười đắc ý bên cạnh.
Mặt hắn sưng húp như bánh bao mốc mà vẫn tỏ vẻ đắc thắng:
– Trì Vân Thu, lần này cô chết chắc!
Một nhóm đàn ông mặc đồ đen bước vào.
Trần Ngọc Châu cau mày phẩy tay:
– Đừng giết vội, tôi còn định bán cô ta ra nước ngoài.
Hứa Phong Trạch:
– Em nói gì, anh nghe nấy.
Rồi hắn rút con dao con ra dí vào mặt tôi, nghiến răng:
– Cô nghĩ có ngày rơi vào tay tôi không?
Tôi không thèm nhìn hắn, trong đầu chỉ thầm xin lỗi 001:
– Lần này… tôi lại làm hỏng mất rồi…
001 lại bình tĩnh vỗ về:
【Không sao. Không phải lỗi cô. Lỗi là tại thằng kia chơi bẩn quá.】
Tôi thở dài:
– Nhớ giúp tôi tắt cảm giác đau. Gặp anh ở kiếp sau nhé…
001 cười như chuẩn bị giở trò:
【Không cần đâu. Nó mà dám làm ảnh hưởng thành tích của tôi, hôm nay tôi dạy nó biết thế nào là “quyền năng hệ thống cấp cao”.】
Tôi: “…?”
001 nghiêm túc:
【Khởi động dòng thời gian. Tua lại.】
Khi tôi tỉnh lại, mọi thứ quay ngược đúng về lúc tôi chuẩn bị bước vào nhà máy.
Hứa Phong Trạch còn đang giả vờ bất tỉnh ngoài cổng.
Tôi sấn tới, đạp cho một phát khiến hắn tru lên như bị chích điện. Tiếng gào kéo theo một đám đàn ông áo đen và cả Trần Ngọc Châu chạy vội ra.
– A Trạch!
– Em ra làm gì!
– Em thấy người ta bắt nạt anh, em xót…
Hứa Phong Trạch hét ầm:
– Anh sắp dụ được cô ta vào rồi! Em phá hết!
Tôi phì cười, đấm thêm một quả vào mũi hắn:
– Gom được đống thuốc mê kia cũng mất công phết nhỉ?
Hắn tái mét:
– Cô… sao cô biết?
Tôi cười không nói, lại đấm.
– Giờ thì trả lời lại câu cũ nhé. Anh có yêu tôi không?
Trần Ngọc Châu lao vào, nhưng 001 gọi sét đánh cảnh cáo.
Trời tự dưng nổi gió, sấm chớp đùng đoàng như sắp thi triển tuyệt học.
Tôi bắt đầu thi hành “massage bằng nắm đấm” phiên bản nâng cấp, đánh tới khi Hứa Phong Trạch vừa khóc vừa mếu:
– Yêu! Tôi yêu cô! Được chưa?!
001 phán liền:
【Phát hiện tình cảm. Bắt đầu chấm điểm hoàn thành nhiệm vụ.】
Về không gian hệ thống, tôi vẫn thấy hơi lấn cấn:
– Làm vậy có bị truy không đấy?
001 tỉnh bơ:
【Tôi đã trích xuất câu “Tôi yêu cô” của hắn ra hàng nghìn file. Bộ phận giám sát tìm thấy mới lạ.】
– Nhưng nếu họ tìm ra thì sao?
001 bật cười:
【Yên tâm. Tôi chính là… sếp bên giám sát.】
Tôi: “…”
Thì ra, tôi không hề đơn độc. Sau lưng tôi cũng có “chống lưng”!
Thế mấy cái khổ tôi nuốt trôi trước đây là vì cái gì chứ? Chắc là vì tôi quá hiền, chứ không phải không có gốc có rễ!
Xử lý xong cái thế giới của thằng trời đánh Hứa Phong Trạch, 001 nhanh nhảu mở map tiếp theo cho tôi.
Lần này tôi đầu thai làm đích nữ nhà Hầu gia, đối tượng công lược là Thất hoàng tử Tề Ngọc.
Cơ mà… anh hoàng tử này lại cảm nắng bà chị cùng cha khác mẹ của tôi – Trì Kim Hạ – từ cái thuở gió còn chưa thổi nổi lá trầu. Tôi thì được cái giống chị ta tới tám phần, nên cũng được vớt vát, xài tạm một thời gian.
Nhưng thân phận thế thân thì vẫn mãi chỉ là thế thân. Xong việc rồi anh hoàng tử tiện tay đá tôi đi, rước ngay chị tôi lên làm Hoàng hậu.
Chưa đủ ác, hắn còn lấy cớ xàm xí, cho người chém sạch cả nhà Hầu phủ.
Lúc chứng kiến cảnh 001 “hack game” đổi số, đảo thời gian như chơi bài ngửa, tôi bèn coi nó như bùa hộ mệnh, vững như bàn thạch.
Tôi lấm lét hỏi nó:
– 001, thằng này quyền cao chức trọng đấy. Liệu tôi mà đấm nó như đấm Hứa Phong Trạch thì… có bị băm ra cho quạ mổ không?
001 cũng hơi khựng lại:
【Tên này không dễ chơi đâu. Thôi ta đổi mục tiêu khác cho lành.】
Tôi gật gù: Cũng phải. Muốn giết hắn thì phải tính đường dài, chứ hoàng cung canh nghiêm như vậy, không khéo chưa ra tay đã bị thị vệ xiên rồi.
001:
【Ơ kìa? Ai bảo muốn giết hắn?】
Tôi ngơ ngác:
– Ơ, chẳng phải lần trước anh bảo “muốn đổi thì phải cho đối tượng trước xuống lỗ” à?
001 ngập ngừng:
【À… tôi lừa cô đấy. Tôi không ưa mặt Hứa Phong Trạch thôi.】
Tôi: “…”
Tôi lại hỏi:
– Thế Tề Ngọc thì anh lại thích à?
001 ậm ừ:
【Đâu có. Nhưng mà Tề Ngọc là Thất hoàng tử, mệnh nó dây dưa nhiều lắm, giết bậy bạ là bị sét đánh… không đùa được đâu.】
Tôi nheo mắt:
– Ơ hay, trước anh vừa cho Trần Ngọc Châu ăn tia sét xèo xèo kia còn gì?
001 tỉnh bơ:
【À, Thiên đạo bên thế giới kia là bạn tôi, còn chỗ này không quen biết.】
Tôi: “…”
Ra là quan hệ.
Nhưng nghe không giết được Tề Ngọc, tự dưng tôi thấy ấm ức. Tôi hận hắn tận xương tủy, thậm chí còn muốn vặt đầu, xào mỡ hành cho đỡ tức.
001 an ủi:
【Đợt này tôi tìm cho cô một đối tượng công lược cực phẩm, thằng kia chỉ xách dép.】
Tôi tròn mắt:
– Thật hả?
Lần đầu thấy 001 khen người khác tới vậy, tôi cũng mon men chờ đợi. Mà nó lại giấu, chỉ bảo cứ ở yên trong Hầu phủ là sẽ gặp.
Thế là tôi yên tâm ru rú ở nhà, ngừng liếm mặt Tề Ngọc, khiến hắn sốt ruột như kiến bò nồi nước sôi.
Mấy hôm sau, hắn bắt đầu nhắn thư dồn dập.
Tôi chẳng thèm ngó, vứt nguyên đống giấy xịn vào hố sí.
Ngay cả chị Kim Hạ cũng mò đến cửa.
– Muội muội, dạo này sao không cùng Thất điện hạ ra ngoài nữa?
Chị ta làm bộ ân cần, nhưng ánh mắt đong đầy sự tính toán.
Tôi đang lật cuốn tiểu thuyết mới, mắt chẳng thèm nhìn lên.
– Hắn đâu có thích muội. Bám theo chỉ tổ nhục, muội không chơi cái trò “đau để trưởng thành” nữa đâu. Người hắn muốn cũng đâu phải muội.
Chị Kim Hạ cười gượng:
– Muội nghĩ nhầm rồi. Tỷ với Thất điện hạ… trong sáng lắm!
Tôi đặt sách xuống, nhếch mép:
– Ừ, trong sáng mà ôm nhau trong trà lâu… cũng gọi là trong sáng nhỉ?
Chị ta tái mét, lắp bắp:
– Muội… muội sao biết?
Tôi cười nhạt. Ơ kìa, tôi là chó liếm chuyên nghiệp, chuyện mờ ám tôi biết tuốt. Kể thêm vài chi tiết nhỏ nhỏ mà chỉ người trong cuộc mới biết, chị ta lảo đảo bỏ chạy.
Tôi lại tiếp tục đọc sách, chờ đến giờ hoàng hôn.
001 thì bảo bận việc không tám được. Tôi bèn tính ra ngoài xem Tề Ngọc có làm gì ngu dốt không, dù không giết được thì chọc chó cũng vui.
Chưa kịp ra ngoài hóng chuyện, Thánh chỉ đã được mang tới Hầu phủ, còn người dẫn đầu không ai khác ngoài chính hắn.
Tề Ngọc mặt lạnh như tiền, vào phát đã bắn nguyên tràng trách móc:
– Trì Vân Thu! Sao cô nhỏ mọn thế? Kim Hạ là tỷ tỷ cô! Ta đã hứa cưới cô rồi, còn gây khó dễ gì cho nàng ấy?
Tôi ngoáy tai:
– Gì cơ? Nói to lên, ta nghe như ruồi vo ve ấy.
Hắn hơi khựng, rồi lại hạ giọng ngọt nhạt:
– Cô sắp làm Hoàng tử phi, còn tỷ tỷ cô chỉ là trắc phi, không đe dọa được cô… Cô xin lỗi tỷ tỷ một câu là xong mà?
Hắn chắc nịch tôi sẽ gật đầu.
Nhưng đời không như phim.
Tôi nhướng mày:
– Hoàng tử đừng tự diễn, ta chưa từng bảo sẽ gả cho ngài. Ngài mê tỷ tỷ ta thì cứ rước đi. Việc gì phải lấy ta làm lá chắn?
Tề Ngọc còn định xoay chuyển, nhưng vừa mở miệng thì…
“Tháiiii giám tổng quản tới, thánh chỉ tới!”
Tề Ngọc đang giả vờ thăm hỏi, chưa kịp rút lui, bỗng nghe đọc thánh chỉ:
– Trẫm nghe tin nữ nhi Tấn Dương Hầu – Trì Vân Thu – đoan trang nết na, tài sắc song toàn, lấy làm vui mừng…
Hắn vênh mặt tưởng hoàng thượng ban hôn cho mình, cười hớn hở:
– Cha ta lại tác hợp cho đôi ta rồi!
Nhưng rồi câu tiếp theo như tạt nguyên bô cứt vào mặt:
– …đặc cách ban hôn làm Thái tử phi!
Tề Ngọc: “???”
Tôi: “???”
Tấn Dương Hầu: “Con… quen Thái tử bao giờ thế?”
Tôi tỉnh bơ:
– Con chưa gặp bao giờ ạ.
Tề Ngọc thì như trời sập.
– Không! Là ta xin trước! Không thể là thật được! Chắc chắn chiếu thư này là giả!
Thái giám tổng quản mỉm cười:
– Giả thì chắc lão nô đây cũng là hàng gỉả nốt nhỉ?
Tề Ngọc: “……”
Ờ, chiếu thư có thể giả, chứ ông tổng quản này người thật việc thật – đứng cạnh vua còn lâu hơn cả cái ngai vàng.
Tề Ngọc nhìn mà muốn ngã ngửa!
Tôi tuy chưa từng gặp Thái tử bao giờ, nhưng nhìn chiếu chỉ và combo “trang sức + phượng bào + hoàng hậu cười tươi như hoa”… thì chắc mẩm đây là đối tượng công lược mới mà 001 gài sẵn.
Tôi đang định gọi 001 ra tám đôi câu, thì sực nhớ nó mất tích từ hồi lúa còn trổ bông.
Một cái chiếu ban xuống, kẻ cười người khóc.
Tề Ngọc thì gào rú như bò đẻ, không cam tâm. Kim Hạ liên tục hỏi han, ngó nghiêng lên vị trí Thái tử phi xem có vừa mông không.
Còn Hoàng hậu thì mê tôi như điếu đổ, ban cả đống trâm ngọc, vàng bạc đá quý, thậm chí phẩy tay một cái là đưa luôn phượng bào.
Đêm trước đại hôn, Tề Ngọc mặt dày lén lút trèo tường vào vườn sau, lay tôi dậy giữa đêm.
Tôi: “???”
Định thần mất 5 giây, tôi mới tin được là hắn thật.
Ơ kìa, nửa đêm mò vào buồng con gái nhà lành, định làm gì đấy hả?
Thị vệ trong phủ ăn cơm chùa cả lũ à?
Tôi còn chưa kịp hét lên thì hắn đã nhanh tay bịt miệng tôi, ánh mắt não nề như sắp đứt ruột.
– Vân Thu… ta biết nàng còn tình cảm với ta, nàng đâu có muốn làm Thái tử phi… Ta không thể để nàng rơi vào tay người khác. Chạy trốn cùng ta đi!
Ô kê, plot twist.
Hắn định rước tôi đi làm thiếp chạy trốn, vừa ôm của hồi môn nhà Hầu phủ, vừa đạp đổ danh tiếng Thái tử, tiện thể chọc quê Hoàng hậu một vố.
Tính toán cũng ghê thật đấy.
Tôi nghẹn họng cả tràng chửi thề. Lúc hoàn hồn lại, tôi chỉ đủ sức thốt một chữ:
– Cút.
Cút càng xa càng tốt.
Tôi tiện đà gào to:
– Người đâu! Có thích khách!
Tề Ngọc sợ xanh mặt, đành trèo cửa sổ như thằng ăn trộm. Mà đúng lúc hắn đang hốt hoảng, tôi tóm cổ tay hắn vặn ngược, hắn kêu oai oái.
Tôi cười như bắt được vàng: Điện hạ nhớ nhé, đừng rên to quá, nhỡ có người phát hiện ngài ở đây thì chết dở.
Hắn toát mồ hôi lạnh:
– Cô điên à? Lỡ Hoàng huynh cô biết chúng ta ở chung phòng thì giải thích thế nào? Cả kinh thành ai chả biết cô mê ta như điếu đổ.
Tôi ngáp:
– Ai bảo ngươi là Thất hoàng tử?
– Hả?
Tôi lôi từ dưới gối ra cái mũ trùm đen, úp thẳng vào đầu hắn.
Gia đinh nghe động lao vào, tưởng ăn trộm thật, quây lại tẩn cho hắn một trận no đòn.
Mà hắn không dám kêu. Sợ lộ thân phận. Cuối cùng hắn bị lôi đi như bao tải, tôi giả bộ tốt bụng nói:
– Thôi, trộm vặt thôi mà, đánh gãy tay rồi ném ra ngoài cũng được, đừng làm lớn chuyện.
Đám gia đinh:
– Tiểu thư thật nhân hậu.
Tề Ngọc: “…”
Nhân hậu cái mả…!!!
Tẩn xong tên mặt dày, tôi lăn ra ngủ một mạch đến sáng. Tỉnh dậy đã bị người ta lôi dậy bôi phấn đánh mắt, mặc cả đống xiêm y lỉnh kỉnh như cái bánh chưng.
Tối đến mới được gặp Thái tử thật.
Nghe đồn Thái tử yếu như rau muống héo, tôi tưởng sẽ gặp kiểu người đi 5 bước thở 10 cái, họng khò khè như máy nổ mini, cưới tôi về chắc để trừ tà.
Ai ngờ khi vén rèm cưới lên, đập vào mắt là một visual cực phẩm: Ngũ quan sắc như dao, người cao lớn vạm vỡ, khí chất như thần tiên hạ phàm.
Tôi suýt nuốt luôn lời thề “không yêu nữa, mệt rồi”.
– …Thái tử điện hạ?
Hắn nhướng mày:
– Gọi ta là Tề Lăng.
Tôi đang loay hoay tiêu hóa vẻ đẹp trai, thì hắn hỏi:
– Nghe nói đêm qua hoàng đệ ta vào phòng nàng?
Tôi sặc. Ơ? Sao hắn biết?
Chẳng lẽ cái tên dở hơi Tề Ngọc kia méc thật?
Thái tử nhìn tôi luống cuống thì phì cười.
– Ký chủ, biểu cảm của cô giờ dễ thương đấy.
Tôi: “…”
Khoan đã.
Ký chủ?!
Tôi bừng tỉnh.
– 001?! Sao anh lại… lại đi đầu thai làm Thái tử nhà người ta?!
001 giả bộ nghiêm túc:
– Không còn cách nào. Ở thế giới này kiếm được thằng đàn ông tử tế còn khó hơn trúng vé số. Tôi đành phải tự thân vận động thôi.
Tôi bàng hoàng:
– Nhưng… anh cướp xác Thái tử à?
001 xua tay:
– Không cướp, chỉ mượn tạm. Lúc trả lại, tôi còn giúp hắn chữa khỏi bệnh luôn. Đáng lẽ hắn sống được đến năm hai mươi hai, tôi làm vài bài thuốc nữa thì sống đến sáu mươi chả vấn đề.
Tôi lặng người.
Cái thằng Tề Ngọc ấy, hồi trước chỉ mong Thái tử chết sớm để lên ngôi, giờ thấy anh khỏe mạnh thì thôi, chắc khỏi mơ mộng.
Tôi phì cười:
– 001, thế là nhiệm vụ của chúng ta xong rồi à?
– Ừ. Nhưng lúc họp tổng cục, tôi tra hồ sơ ký ức của cô, thấy còn một tâm nguyện chưa xong. Tôi sẽ giúp cô làm nốt.
Tôi xúc động nghèn nghẹn:
– Anh đúng là hệ thống “có tâm nhất vũ trụ”.
001 đảo mắt:
– Tôi làm vì tôi thích thôi, đừng gán cho cả tập đoàn hệ thống.
Tôi cười khúc khích:
– Vậy… vì sao anh đối tốt với tôi vậy?
001 im lặng, không đáp.
Một lúc sau, hắn đi về phòng, chỉ để lại câu:
– Không được yêu đương với đồng nghiệp. Ghét sến súa.
Tôi: “Hừ hừ.”
Hôm sau, chiếu chỉ tiếp theo ban xuống: Trì Kim Hạ được gả cho Tề Ngọc. Tôi không cần đoán cũng biết, chắc lại do 001 “chấm mực” vào não hoàng thượng.
Chưa hết.
Gia tộc ngoại thích của Tề Ngọc chưa kịp nổ pháo ăn mừng thì bị hốt trọn ổ vì tội mưu phản, mẹ đẻ hắn treo cổ tự vẫn. Hai vợ chồng hắn bị đá bay về đất phong cách xa kinh thành hàng nghìn cây số, không có lệnh thì khỏi mơ ngóc đầu.
Tôi trợn mắt:
– Anh xử thằng này mạnh tay thế? Sao trước không làm thế với Hứa Phong Trạch?
001 vừa luyện thư pháp, vừa nói:
– Ai bảo tôi không làm? Sau khi cô đi, tôi tận dụng triệt để luật pháp để chơi lại bọn chúng.
Tôi tò mò:
– Sao cơ? Chơi thế nào?
001 vung bút, thản nhiên:
– Ẩn danh báo công an.
Tôi: “…”
Bảo sao anh ta cứ ca tụng “thế giới pháp trị”.
Chiều hôm đó, ánh nắng chan hòa. Tôi lơ mơ nhìn chữ hắn viết: Của nhiều quá thì đừng hỏi lễ nghĩa, nhận là vui rồi.
Tôi: “…Anh nghiện làm trai đẹp đến mức này à?”
Chưa kịp phản ứng gì thêm thì vào thế giới mới, tôi đã bị combo khoét tim – móc phổi – xẻ bụng – chặt gân, đau đến muốn bay lên trời cắn mây.
001 thấy nguy, lập tức chiếm quyền điều khiển, vung đấm đánh thẳng kẻ ra tay.
Đấm cực mạnh, thế mà bị đối phương nhẹ nhàng vẩy tay đỡ phát như đỡ ruồi.
– Tiểu Thu, đây là cái giá ngươi phải trả cho Ngọc Chi. Ngươi phản kháng làm gì?
Tôi mở mắt:
Sư phụ tôi đây mà.
Vẻ mặt nghiêm như sắp phạt tôi chép phạt 300 trang.
– Ngươi khiến Ngọc Chi mất hết linh căn, hôm nay ta lấy lại từ ngươi.
Ngọc Chi thì nấp sau lưng sư huynh, yếu ớt giả vờ nhân hậu:
– Dù tỷ khiến ta ra nông nỗi này, ta vẫn chỉ muốn mượn linh căn để sống tiếp. Xin hãy rộng lòng thứ tha.
Tôi:
– Được thôi, tôi cho cô.
Cô ta sáng mắt. Nhưng chưa kịp vui thì… Tôi moi thẳng linh căn ra, bóp nát trước mặt cả lũ.
Cả đám: “?!”
Tôi:
– Hôm nay tâm trạng tốt, tặng thêm một cái nữa nhé. Mua một, tặng một.
“???”
“ĐỪNG!!!”
Lý Ngọc Chi gào như có ai đang róc xương lột da mình, khí lực hùng hồn, chẳng thấy yếu ớt chỗ nào.
Tôi vừa chuẩn bị bóp nát cái linh căn thứ hai, thì lão sư phụ Mạc Thanh Vân cuối cùng cũng chịu ra tay.
Ông ta vung tay áo, linh lực đập thẳng vào ngực tôi, tay tôi tê dại, linh căn rơi vào tay Ngọc Chi.
Ngọc Chi mừng như vớ được vàng, vội gọi sư huynh sư đệ ra hộ pháp, còn dặn dò kỹ càng: “Cấm ai đến gần, kẻo gián đoạn quá trình hấp thụ!”
Cô ta chẳng buồn thắc mắc vì sao tôi lại đẻ ra thêm một cái linh căn, mồm còn đang “ơ ơ” thì tay đã ôm chặt báu vật.
Tôi khẽ nhếch mép cười.
Nhân lúc hệ thống che chắn, tôi chuồn thẳng, bỏ lại lão sư phụ chỉ kịp trừng mắt, rồi quay sang bận rộn vỗ về đứa đệ tử ông ta yêu quý như bảo vật.
Tôi chạy miết một mạch, trốn xa cả ngàn dặm, ngồi thở hổn hển rồi bật cười hơ hớ:
“Ha ha ha ha…”
001 cũng hả hê theo:
【Đúng là đồ ngu! Giả thật không phân biệt được!】
Tôi giả vờ tiếc nuối:
– Tiếc thật đấy, đáng ra tôi còn tính móc ra cái thứ ba cơ…
Thực ra, hai cái linh căn vừa bóp nát và bị cướp đều là hàng fake, 001 đã chế cho tôi tận 5 cái linh căn giả. Luyện hóa vào chả khác gì nuốt bã đậu phụ.
Cười xong rồi, tôi vẫn còn đang rỉ máu, nên ngồi xếp bằng điều tức. Ánh trăng phía chân trời vừa ló dạng, tôi thấy lòng hơi trùng xuống.
“Đây chính là cái thế giới mà kiếp trước tôi chết thảm nhất…”
Tôi bị móc linh căn, lấy máu tim, đem đi làm vật thử thuốc, bị yêu thú ăn dần ăn mòn, đến lúc hết giá trị thì bị quẳng ra rìa rừng làm phân bón.
Tất cả chỉ vì tôi quá yếu.
Yếu đến mức không đánh lại sư phụ, yếu đến mức vẫn tin là thầy mình có lương tâm.
Hồi ấy, hệ thống từng giao nhiệm vụ “công lược sư phụ”. Nhưng tôi lại thấy ông ta nghiêm khắc, cẩn trọng, chăm lo cho từng đệ tử như cha với con, nên tiếp cận đến đâu là tôi thấy tội lỗi đến đó.
Lôi một “đóa hoa cao lãnh” xuống bùn, tôi cứ nghĩ mình là người xấu.
Cho đến khi phát hiện ra: Không phải ông ta lạnh lùng, mà trái tim ông ta đã sớm đặt vào tiểu sư muội.
Vì Lý Ngọc Chi, ông ta làm đủ mọi thứ trái đạo lý, nghịch luân thường, kể cả… lấy mạng tôi.
Nếu tôi là người ngoài hoặc chính là Lý Ngọc Chi, chắc tôi cũng khóc lóc cảm động.
Tiếc là tôi là người bị ông ta vứt đi.
Thay vì cảm động, tôi chỉ thấy ghê tởm đến mức buồn nôn.
Tiếng “ọe” vang trong đầu khiến tôi giật mình.
– 001, anh làm gì đấy?!
001 yếu ớt:
– Thầy cô yêu học trò, huấn luyện viên yêu học viên, bác sĩ yêu bệnh nhân… Khó nuốt thật.
Tôi xì một tiếng:
– Sao không kể tổng tài yêu trâu bò luôn đi?
001: 【Xin mời đọc 《Tổng Tài Bá Đạo Yêu Tôi》.】
Tôi: “…”
Cay thật sự.
Sau khi nôn mửa xong, 001 bắt đầu chuyển trạng thái “máu lửa”:
【Giờ bàn kế hoạch trả thù.】
Tôi ngồi than như cụ già mất sổ gạo:
– Thế giới tu tiên vẫn là nhất. Thế giới đầu thì sợ pháp luật, thế giới hai thì sợ hoàng quyền, còn ở đây? Ai mạnh thì thắng! Mỗi tội… tôi lại chưa mạnh.
001 an ủi:
【Tư chất cô tốt lắm, chỉ cần thời gian là đủ.】
– Nhưng tôi không có thời gian. Giờ mà lão Mạc biết tôi đưa cho chúng nó linh căn rởm, chắc đuổi giết tôi khắp mười tám châu.
001 không nói nhiều, bay ra khỏi đầu tôi, biến thành một thanh kiếm sáng choang, lạnh buốt đến thấu xương.
– Kiếm tu là số một. Không mạnh được bằng người ta thì dùng tôi bù vào.
Tôi nắm lấy chuôi kiếm, cảm giác cả người như lắp động cơ phản lực, tu vi vọt lên như bão.
001 ngạo nghễ:
– Ta, kiếm linh, dốc toàn lực giúp Trì Vân Thu: Một là báo thù, hai là chứng đạo. Thề với trời!
Không hổ là hệ thống top 1.
Lời thề còn chưa tan, lôi kiếp kéo đến, mây đen vần vũ như ngày tận thế.
Tôi rùng mình:
– 001… liệu tôi sống nổi không?
001 lặng thinh vài giây:
– Ừm… lúc sét đánh thì… ném tôi lên đỡ nhé.
– Tôi có chết không?
– Không.
Tôi: “…”
001 tốt quá trời tốt luôn.
Tôi không ném, mà ôm kiếm đứng đấy, mặt ngẩng cao, chờ sét giáng xuống.
Có lẽ, tôi từng rất nhát, nhưng từ khi có người dạy tôi mạnh mẽ… tôi bắt đầu không muốn trốn chạy nữa.
Lần này là thế giới cuối cùng rồi.
Có thể sau đó hệ thống sẽ bắt cắt liên kết, chuyển tôi đi.
Tôi muốn để lại ấn tượng thật đẹp.
Bất ngờ, thanh kiếm trong tay tôi rung lên, vô số kiếm ý ào ạt như bão cuốn. Tôi hòa nhập, vung một nhát chém ngang trời.
Sấm sét giáng xuống, sáng loá cả bầu trời.
Tôi chẳng biết mình sống hay chết.
Khi khói tan, cơn mưa ngọt đầu tiên sau lôi kiếp đổ xuống, rửa sạch máu trên người tôi.
Bóng dáng màu vàng dần hiện ra – một thiếu niên mặt mày tuấn tú.
Tôi đột phá Đại Thừa, còn 001… thành người thật.
– Tôi nói rồi mà, ký chủ của tôi không bao giờ là đồ nhát gan.
001 cười toe toét, đang nghĩ sẵn mấy câu văn mùi mẫn để viết vào báo cáo công tác.
Tôi không cắt ngang lời lảm nhảm ấy. Vì tôi biết… sắp phải chia tay rồi.
Tôi – Đại Thừa kỳ – xách kiếm về tông môn, quét sạch một vòng như gió bão, ai cản giết người, thần cản giết thần.
Cuối cùng tôi gặp lại lão Mạc. Hắn không nói nhiều, rút kiếm đánh luôn. Tôi chả thèm né, dùng linh lực ép cho hắn dính vào tường.
Lão Mạc trợn mắt:
– Cảnh giới của ngươi… sao lại cao đến thế?!
Tôi nhếch mép:
– Vì… hậu thuẫn của tôi to hơn ông.
Một kiếm xuyên tim. Tôi moi linh căn ra trước mặt Lý Ngọc Chi.
– Tiểu sư muội, muội muốn linh căn không?
Của sư phụ đấy, xịn hơn của ta nhiều.
Cô ta nhìn chằm chằm, ánh mắt lấp lóe.
Tôi cười khẩy, bóp nát linh căn ngay trước mặt.
“KHÔNG——!!!”
001 mở kênh tháo chạy, kéo tôi ra khỏi thế giới trước khi bọn kia kịp hồi máu quay lại đánh úp.
Về tới không gian quen thuộc, tôi đứng lặng. 001 cũng không nói gì.
【Chúc mừng ký chủ hoàn thành ba nhiệm vụ.】
【Giờ có hai lựa chọn: Một là chọn một thế giới để nghỉ ngơi. Hai là làm ký chủ toàn thời gian, tiếp tục xuyên, tiếp tục chiến.】
Tôi ngập ngừng hỏi:
– Tôi… có thể tiếp tục cùng anh không?
【Về nguyên tắc… là không thể.】
Tôi cụp mắt. Biết ngay mà, hệ thống xịn như anh, sao cứ bám lấy một con nhãi như tôi. Tôi vẫn chọn phương án hai. Nếu không, hệ thống sẽ ép, có khi còn cưỡng chế. Thế thì thà chết còn hơn. Tôi định nói tạm biệt, cổ họng lại nghẹn, chẳng nói ra được câu nào.
Tôi chủ động cắt liên lạc, chuẩn bị tâm thế đón bạn đồng hành mới. Ngay sau đó… tiếng quen thuộc lại vang lên:
【Cảm ơn ký chủ đã kết nối với hệ thống 001. Mong rằng tương lai chúng ta tiếp tục hợp tác vui vẻ.】
Tôi há miệng:
– Ủa??!! Anh chưa đi à?
001 nhún vai:
– Tôi còn chưa nói hết câu thì cô đã ngắt liên lạc, còn tưởng cô chê tôi.
Tôi chết sững:
– Không phải anh nói nguyên tắc không thể kết nối mãi sao?
001 cười như kiểu biết trước hết:
– “Về nguyên tắc” là thế thôi. Nhưng cô quên rồi à… tôi là ai?
Tôi tròn mắt:
– Ai?
– Tôi là hậu thuẫn cứng nhất của cô.
HOÀN