Công Chúa Ngốc

Cung yến



Chương 11: Cung yến

Lần thứ hai gặp phụ hoàng của phu quân.

Lần trước phu quân ngồi xe lăn đến, lần này chàng tự mình bước vào.

Tuy hơi khập khiễng nhưng vẫn có thể đi được.

Đại phu nói, đi lại một thời gian ngắn nữa sẽ ổn, nhưng không thể luyện võ được.

Ta theo ở phía sau, ta rất thích người phụ hoàng này.

Ông ấy sẽ không ghét bỏ ta ngốc, còn cho ta kẹo.

Không giống như phụ hoàng ta.

Phụ hoàng nhìn thấy phu quân khập khiễng bước vào, giống như muốn khóc tới nơi vậy.

Vỗ vỗ bả vai của phu quân, cũng vỗ bả vai ta. Một hơi nói liên tục: “Tốt, tốt, tốt”

Thành thật mà nói, có thể vỗ vai nhẹ nhàng hơn một chút được không? Lực tay thật lớn a.

Phu quân và phụ hoàng đang nói chuyện. Ta ngồi ở bên ngoài ăn kẹo.

Một viên, hai viên, ba viên…

Lại tiếp tục ăn.

Sau khi ta ăn viên thứ năm, phu quân mới ra ngoài.

Nhìn mấy viên kẹo trước mặt ta, đưa tay bốc một nắm, nhét vào trong túi ta.

“Về nhà ăn.”

Nhà? Nhà sao?

Tin tức phu quân có thể đi ngay lập tức được lan truyền khắp Đại Uyên.

Tiểu Đào nói với ta, về sau ta sẽ buồn.

Tại sao?

Tiểu Đào trợn mắt, chân của tam hoàng tử đã lành, rất nhiều người sẽ muốn gả cho chàng.

Người là cái rẽ hành nào? Tam hoàng tử không chừng quay đầu liền quên mất người.

Người có thể đọc sách sao?

Ta lắc đầu.

Người biết viết chữ sao?

Ta tiếp tục lắc đầu.

Cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, khiêu vũ đàn hát, người biết cái nào?

Ma ma có nói lấy chồng còn phải biết những cái này đâu.

Ta nhăn mặt, xong.

Tiểu Đào trợn mắt, hối hận đi, chân của hoàng tử chữa khỏi thì người có chỗ gì tốt?

Ta biết Tiểu Đào vì muốn tốt cho ta.

Ta lắc đầu, phu quân có thể đi lại được, ta thực sự rất vui.

Phu quân khác so với ta. Ta đã sớm quen thuộc bị người ta gọi là kẻ ngốc. Nhưng phu quân có lẽ không quen bị gọi là kẻ bại liệt.

Tiểu Đào thở dài, lẩm bẩm, ngốc sao không ngốc hoàn toàn.

Nửa tỉnh nửa ngốc, sau này sẽ chịu nhiều đau khổ.

Trong phủ đột nhiên xuất hiện rất nhiều nữ tử xinh đẹp.

Có người là khuê nữ của đại thần, người thì là công chúa của phiên bang.

Tiểu Đào nói, ta nên bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Tối nay, trong cung mở tiệc chiêu đãi. Ta và phu quân đều phải tiến cung.

Đầu tiên, khi ta gả tới cũng không có cử hành hôn lễ, bởi vì phu quân bị liệt, không muốn tiếp khách, nên để ta tới cho mọi người nhận diện một chút.

Hai là, chúc mừng chân của phu quân đã bình phục.

Ba là, phu quân được phong vương, hôm nay đến để lĩnh chỉ.

Tiểu Đào nói, chuyện thứ hai và chuyện thứ ba tương đối quan trọng.

Vừa nói chuyện vừa giúp ta rửa mặt và trang điểm.

Trong phủ ta thường ăn mặc rất tùy tiện, trước kia là sợ lăn qua lăn lại, Tiểu Đào nói có sửa soạn thì cũng uổng phí.

Về sau thì ta thực sự quá lười, Tiểu Đào nói, dù sao Tam hoàng tử nhìn ta cũng đã quen.

Vậy sao hôm nay lại ăn mặc long trọng như vậy?

Tiểu Đào nói, cái này gọi là thua người không thua trận.

Ta không có hiểu, Tiểu Đào nói, người cái gì cũng đừng nói, cũng không được làm cái gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hoàng tử là được.

Ta gật đầu, cái này đơn giản, ta có thể làm được!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.