Công Chúa Ngốc

Hồi phục



Hồi phục:

Chân của phu quân bị đánh gãy băng bó lại, nhưng phu quân một tiếng cũng không kêu.

Đổi lại là ta, chắc chắn sẽ phải lăn lộn trên đất mất.

Trong thời gian chờ xương liền, phu quân nằm trên giường không nhúc nhích.

Phu quân muốn ta kể chuyện cho chàng nghe, ta làm gì có chuyện nào để kể.

Phu quân muốn nghe chuyện thủa nhỏ của ta. Ta liền kể mấy chuyện hài hước, trêu trọc chàng.

Vào năm ta tám tuổi. Phiên bang tiến cống một con chó lớn. Ta lén đem dây xích của nó tháo ra.

Chó lớn đuổi theo phi tử của phụ hoàng, cắn nát hết quần áo của phi tử.

Phu quân nhìn ta, ai bảo nàng thả dây xích của đại cẩu.

Phu quân ta thật thông minh, chàng biết không phải là ta chủ động tháo dây xích.

Hoàng tỷ bảo ta đi tháo.

Hình phạt là gì? Phu quân hỏi.

Ta dơ lên ba ngón tay, ba ngày không ăn cơm! Có lợi hại không?

Ta lần nữa cảm giác được phu quân đang rất tức giận.

Thế nhưng là ta không biết chàng vì sao mà tức giận.

Phu quân nhìn ta, hai đầu lông mày nhíu chặt nói.

“Nàng tại sao lại bị ngốc?”

Tại sao ta bị ngốc, thật ra ta cũng không nhớ nổi.

Ta không nhớ là lúc mình mấy tuổi, hoàng tỷ mang theo ta ra ngoài cưỡi ngựa.

Con ngựa bị sợ hãi, liền hất văng ta. Sau khi tỉnh dậy mọi người đều nói ta ngốc.

Ta nghĩ nghĩ mở miệng: “Phu quân có phải ghét bỏ ta ngốc không?”

Phụ hoàng và mẫu hậu đều ghét bỏ ta là kẻ ngốc, huống chi là phu quân.

Ta nghe người trong cung nói rằng, tất cả mọi người đều muốn tìm một nương tử thông minh.

Ta thực sự không được thông minh cho lắm.

“Nàng ghét bỏ ta bị liệt?”

Ta lắc đầu thật mạnh.

“Vậy chẳng phải xong rồi sao, nàng ngốc, ta liệt, là một cặp hoàn hảo.”

Nghe có điểm là lạ.

“Nàng biết biết tên ta là gì không?”

Thật không phải, quen biết lâu như vậy, ta còn không biết tên chàng.

“Tiêu Kế Hoàn”.

Ừm, ba chữ này ta cũng không biết viết.

“Còn nàng?”

Tên của ta.

Rất lâu rồi không có người gọi tên ta.

“Khánh Dương”.

Đã lâu rồi không có ai gọi ta như vậy.

Các tỷ muội đều chỉ gọi ta là đồ đần.

Khánh Dương thật dễ nghe, so với đồ đần êm tai hơn nhiều.

Tiểu Đào đứng ở ngoài cửa, rất muốn phun tào.

 

Hai vị này cũng đã sống cùng nhau gần ba tháng, vậy mà đều không biết tên đối phương là gì, đây là đang chơi cái gì thế?

Chân của phu quân thật vất vả mới đi được, đại phu nói vẫn cần rèn luyện thêm.

Đi bộ nhiều hơn, mỗi ngày ít nhất phải đi dọc theo viện năm vòng.

Thế nhưng cái chân này của phu quân, có thể đi được nửa vòng cũng không tệ rồi.

Nếu là ta, nửa vòng còn lười biếng, lăn lộn trên mặt đất khóc lóc om sòm.

Nếu không phải phu quân dũng mãnh, đau như vậy, cực khổ như vậy, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt không ngừng chảy xuống… Liên tục có thể đi năm vòng.

Phu quân thật lợi hại! Đối với bản thân cũng tàn nhẫn!

Ta hỏi phu quân, tại sao lại gấp gáp như vậy.

Phu quân nói, còn hai tháng nữa là tới sinh nhật ta.

Tiểu Đào xen vào, theo tập tục của chúng ta, nữ tử đã gả, sinh nhật thứ mười sáu phải về nhà.

Ta không có hứng thú, ta cảm thấy rất thoải mái khi ở đây, cũng không muốn trở về.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.