Chương 8: Khám bệnh
Trong phủ tràn ngập tiếng cười.
Tam hoàng tử đã đồng ý khám đại phu.
Ta mở to mắt thấy phu quân đang ngồi ở mép giường, vẻ mặt tràn đầy hối hận.
Ta không thể hiểu được, chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Nàng trách ta không… ta không đỡ được nàng.”
Ta trách chàng làm cái gì, ta là bị đói nên chóng mặt.
Mà lại chàng cũng không đi được, làm sao có thể đỡ ta?
Ta một mặt không hiểu, ta chỉ có ba ngày không ăn cơm, ngã một cái, cũng không phải là chuyển lớn gì.
Ta lắc đầu điên cuồng.
“Về sau, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”
“Vậy chúng ta sẽ động phòng sao?”
Câu nói đầu tiên khi mở mắt, ta khiến phu quân bị dọa đến ho khan, không chỉ ho khan mà mặt cũng đỏ bừng.
Đại phu xem bệnh cho phu quân, tại sao cũng xem cho ta?
Ta có cái gì mà xem?
Đại phu giúp ta xem mạch xong, lại kéo mí mắt của ta. Cuối cùng cho ra kết luận: Không phải ngu dại, mà là mất trí.
Ta nghe không hiểu.
Phu quân ta cũng nghe không hiểu, vội hỏi là chuyện gì.
Đại phu nói tiếp: Khi còn bé đầu bị va chạm mạnh, trong não có máu bầm bị tắc nghẽn không tan.
May mắn ta đã khôi phục bình thường, đáng tiếc một là ngu dại, hai là mất mạng.
Ta nghe xong giật nảy mình.
Ta cảm thấy mình không ngốc, thế nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy ta ngốc.
Phu quân cũng ghét bỏ ta ngốc?
Nhưng bị ngốc cũng còn tốt hơn chết.
Ta than thở khóc lóc: “Phu quân, nếu không được thì chàng bỏ ta, đem ta đưa về nhà, ta không muốn chế.t đâu!”
Phu quân trừng mắt, phất tay với đại phu.
Đại phu mở miệng, nói một câu giống tiếng người: Vương phi tuy không thông minh nhưng lại có trái tim trong sáng ngây thơ như trẻ con, cũng là khó có được.
Đây là khen ta đi.
Hình như không giống lắm.
Là đang mắng ta đần?
Tại sao ta nghe không hiểu nó là tốt hay xấu?
Ngu không thể chữa khỏi, nhưng đôi chân của phu quân thì có thể.
Ta nhìn chân của phu quân một chút, thật đáng sợ. Tất cả đều là vết sẹo, có to có nhỏ, vừa nhìn liền thấy rất đau.
Phu quân thật dũng cảm!
Phu quân không phải bị liệt từ khi sinh ra, mà là lúc mang binh đi đánh giặc, từ vách núi té xuống, chân bị gẫy.
Muốn chân được chữa khỏi, cần phải đánh gãy, rồi nắn lại, phải điều dưỡng thêm một thời gian.
Ta nghe xong liền lo lắng, đây là chữa bệnh hay là giế.t người vậy?
Phu quân kéo ta sang một bên hướng đại phu gật đầu.
Phu quân thật tàn nhẫn!