Công Chúa Ngốc

Ngó sen



Ở lại Chu quốc nửa tháng.

Cái hoàng cung này cùng hoàng cung ta đã sống mấy chục năm tuyệt đối không giống nhau.

Mọi người không ai dám gọi ta là đồ ngốc.

Sẽ hướng ta hành lễ, sẽ gọi ta là công chúa.

Ngay cả hoàng huynh nói chuyện với ta cũng nhiều hơn.

Có khi tại Ngự Hoa Viên, có lúc ở Hồ sen.

Phu quân nói trước khi đi, muốn nhìn hoa sen trong hồ một chút.

Nhưng hoa sen đâu ra trong mùa đông lạnh giá như này?

Chưa kể phu quân còn muốn ăn củ sen tươi.

Hoàng tỷ run rẩy, bắt đầu kể từ khi phu quân muốn nhổ lông chim. Nàng nhìn thấy ta liền tránh xa, giống như là nhìn thấy dịch bệnh vậy.

Ta không biết chuyện gì đang xảy ra, còn cố ý hỏi Tiểu Đào.

Tiểu Đào nói, có tật giật mình, nàng ta sợ sẽ bị hoàng tử trừng trị.

Ta kinh hãi, hoàng tỷ là hoàng tỷ của ta, phu quân tại sao lại muốn trừng trị tỷ ấy?

Tiểu Đào nhìn ta với vẻ mặt vô phương cứu chữa nói, nếu không tìm thử danh y đến khám đầu óc đi thôi.

Đến Hồ sen, ta quấn một chiếc áo choàng, giống hệt một con gấu lớn.

Ta sợ lạnh, hồi nhỏ sau khi rơi xuống dưới hồ sen, liền để lại mầm bệnh.

Ta thật ra không thèm để ý, mặc thêm mấy bộ quần áo là được rồi. Thế nhưng phu quân sau khi nghe xong, trực tiếp bóp nát chén trà.

Sức lực phu quân thật lớn nha!

Nhìn hồ sen, đừng nói hoa sen, ngay cả cọng cỏ cũng không có!

Phu quân lại nói với phụ hoàng và mẫu hậu.

“Phụ hoàng ta thích ăn củ sen vào mùa đông, bản vương tìm khắp nam bắc cũng không tìm được. Nghe Vương phi nói, Chu quốc vào mùa đông cũng có củ sen, thật sự rất thần kỳ”

Phụ hoàng có vẻ mặt xấu hổ.

Củ sen mọc trong hồ vào mùa đông, đây không phải nói hươu nói vượn sao?

Tại sao ta không biết phụ hoàng thích ăn củ sen?

Tuy nhiên, vào mùa đông tìm củ sen dưới đáy hồ cực kỳ khó khăn, ta khi còn bé căn bản không tìm được!

Hoàng tỷ run như cầy sấy.

Lạnh sao? Ta cởi áo choàng của mình ra, đưa cho hoàng tỷ.

“Hoàng tỷ, nếu lạnh thì mặc nhiều chút, đừng để lạnh.”

Hoàng tỷ còn chưa kịp đưa tay ra, phu quân ta đã đưa tay đón lấy, quấn thật chặt vào người ta.

“Nghe nói Khánh Vân công chúa biết được bí mật về củ sen dưới đáy hồ, không biết có thể phiền công chúa, thay bản vương xuống hồ tìm một chút?”

Hoàng tỷ tiếp tục run rẩy, nhìn phụ hoàng với ánh mắt cầu cứu.

“Khánh Vân thân thể yếu đuối…”

Phụ hoàng còn chưa nói xong, phu quân đã không kiên nhẫn ngắt lời.

“Khánh Dương chưa tới mười tuổi đã bơi xuống hồ tìm củ sen, mới để lại mầm bệnh sợ lạnh, Khánh Vân công chúa đã mười tám tuổi, thân thể khỏe mạnh, nghĩ là không có vấn đề gì.”

Ai nói Cần Vương đến chúc mừng sinh thần Công chúa Khánh Dương?

Rõ ràng là đến tính sổ!

Cái này bao che khuyết điểm? Phải là bảo hộ đến cực hạn.

Ngay cả con chim từng mổ Khánh Dương cũng không tha…

Nhất thời trong lòng mọi người bàng hoàng.

Hoàng tỷ nghe phải xuống hồ, không chỉ run rẩy, nước mắt còn rơi như mưa.

Chuyện này không được, vậy để ta đi thôi.

“Phụ hoàng thích ăn củ sen, ta xuống dưới tìm xem.”

Ta giơ tay, phía dưới ta quen, chỉ là có chút lạnh.

“Nàng không phải nữ nhi thân sinh của phụ hoàng ta, cũng bằng lòng xuông dưới tìm ngó sen giúp người?”

Ta gật đầu lia lịa, phụ hoàng đối với ta rất tốt, cho ta kẹo, còn đối xử tốt với ta, người chưa từng hung dữ với ta.

Thấy ta gật đầu, phu quân rất vui vẻ.

Nhưng chàng chỉ mỉm cười với ta, giọng điệu không mấy tốt đẹp với những người còn lại.

“Công chúa Khánh Vân mười tám tuổi, nhìn thấy đáy hồ đóng băng liền sợ hãi, không biết Khánh Dương năm đó rơi xuống hồ lúc mới tám tuổi, cảm giác như thế nào nhỉ?”

Hồ sen, ngoài phụ hoàng cùng mẫu hậu, còn có hoàng huynh, hoàng tỷ, hoàng muội, một số quan đại thần thân cận, trong đó bao gồm có Lâm Thù Nguyên.

Mọi người đối với chuyện của ta, không phải không rõ ràng, mà là đã qua nhiều năm, không ngờ có người lật lại chuyện cũ.

Cần Vương, lòng dạ cũng quá hẹp hòi.

Cuối cùng ta cũng hiểu, phu quân đang ám chỉ chuyện ta bị rơi xuống hồ khi còn nhỏ.

Người lớn như vậy, sao cứ nhỏ nhen, chuyện này cũng qua nhiều năm, ta sớm đã quên.

“Chàng lớn như vậy rồi, sao lại cứ thích nói lại chuyện cũ?”

Ta kéo kéo quần áo của phu quân.

“Phụ hoàng muốn ăn ngó sen, ta xuống dưới là được, chàng cứ phải gọi hoàng tỷ làm gì? Phía dưới rất lạnh đó!”

Phu quân lại lần nữa bị ta làm cho cười.

Trút giận cho một đồ ngốc thật khó.

Thôi, nàng vui vẻ là được rồi.

Phu quân nói phụ hoàng không ăn ngó sen, hoàng tỷ cũng không cần phải xuống hồ nữa.

Thế nhưng vẫy tay một cái, đề nghị phụ hoàng đem hồ sen lấp lại.

Phụ hoàng thế mà lại đồng ý.

Ta thắc mắc, tại sao muốn lấp hồ?

Vào mùa hè, hoa sen trong hồ nhìn rất đẹp.

Tiểu Đào nói, cái này gọi là giế.t gà dọa khỉ.

Con chim bắt nạt người đã bị nhổ lông.

Ao sen nơi người rơi xuống cũng bị san bằng.

Bây giờ xem coi ai dám gây sự với người!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.