Công Chúa Ngốc

Sinh thần



Sinh thần mười sáu tuổi của ta được tổ chức rất long trọng.

So với hoàng tỷ còn lộng lẫy hơn.

Lần đầu tiên nhận được nhiều lễ vật như vậy. Ta rất vui vẻ.

Phu quân ngoài việc tặng cho ta ba mươi rương lễ vật không biết bên trong là đồ gì. Còn chuẩn bị cho ta một chiếc hộp nhỏ ăn mừng sinh nhật.

Cái gì đồ chơi hiếm lạ.

Mở ra xem, là loại kẹo mà ta thường ăn.

Ta vui mừng ăn kẹo, nằm lỳ trên giường.

May mắn sinh nhật trước kia của ta đều là tùy tiện trôi qua.

Nếu là giống như hôm nay phải ứng phó nhiều người như vậy, đã sớm mệt chế.t.

Tối nay vẫn còn có gia yến.

Ta thực sự không hiểu tại sao lại có nhiều yến hội như vậy.

Yến hội tối nay, phu quân đặc biệt bàn bạc với phụ hoàng, muốn tổ chức tại Ngự Hoa Viên.

Ngắm hoa, ngắm trăng, phẩm rượu.

Nghe có vẻ lạ, thế nhưng ta sợ nhất là Ngự Hoa Viên.

Bị khổng tước mổ, rơi xuống hồ sen, bị chó cắn.

Tại sao chuyện xấu nào cũng đều xảy ra ở Ngự Hoa Viên?

Ta ngồi bên cạnh phu quân mà trong lòng sợ hãi.

Phu quân nói chuyện rất tự nhiên.

Hoàng tỷ, hoàng muội nhìn ta với ánh mắt như muốn ăn thịt.

Ta có chút sợ, lùi lại phía sau phu quân.

Phu quân cười kéo ta ra phía trước: “Nhà của mình sợ cái gì?”

Quay đầu lại cùng phụ hoàng nói.

“Hôm nay là sinh thần của Khánh Dương, bản vương muốn tặng Khánh Dương một phần hạ lễ, cầu xin bệ hạ thành toàn.”

Lời nói này khiến mọi người đều mờ mịt.

Chàng muốn tặng gì thì tặng thôi, thế nào, chẳng lẽ chàng tặng lễ còn muốn mọi người bỏ tiền à!

Phụ hoàng đáp ứng.

Phu quân thản nhiên tiếp tục.

“Ta muốn tặng Khánh Dương một chiếc quạt làm bằng lông công, giúp nàng giải nhiệt trong thời tiết nóng bức này.”

Mọi người vẫn chưa hiểu ý tứ của câu nói này, nhưng sắc mặt của hoàng tỷ lạnh lẽo, nàng hiểu được.

Ta túm lấy tay áo của phu quân nháy mắt, ta cũng không nóng nha!

Phu quân không để ý ta, nói tiếp: “Bản vương biết có một con công trong ngự hoa viên, là sủng vật của hoàng hậu, mong hoàng hậu thành toàn.”

Mọi người đều hiểu, ý tứ chính là, Khánh Dương sợ nóng, ta muốn làm một cái quạt cho nàng, ta thấy con công ngươi nuôi rất tốt.

Con công mổ ta trong Ngự Hoa Viên là sủng vật yêu thích của mẫu hậu.

Năm đó ta bị mổ, mẫu hậu còn cảm thấy đau lòng một thời gian vì con công bị ta rút mất mấy sợi lông.

Phu quân không muốn sống nữa, dám nhòm ngó con công của mẫu hậu!

Ta quên, ở trong mắt của phụ hoàng và mẫu hậu có thể không phải chuyện gì lớn!

“Ta, ta không muốn quạt!”

Ta sốt ruột vội vàng mở miệng.

Phu quân quay đầu: “Ồ? Vậy đem đi hầm canh thì sao?”

Đùa à, vốn chỉ là nhổ lông, hiện tại trực tiếp ăn?

Lần đầu tiên ta phát hiện phu quân nói chuyện sắc sảo hơn phụ hoàng và mẫu hậu của ta.

Dù mẫu hậu có thích con công này đến đâu thì phụ hoàng vẫn ra lệnh cho người mang con công đi sau khi nghe phu quân ta nói lời này.

Kẻ thù gặp nhau thì đỏ mắt!

Không biết con công này có phải là nhận ra ta không mà cứ đi đi lại lại dọc theo lồng.

Ta nhìn nó cũng đầy bụng tức giận, mổ người thật đau nha.

Phu quân nhìn nó với vẻ mặt chán ghét, giống như nhìn thấy thứ đồ vật buồn nôn.

Con công này nhìn cũng rất đẹp, vì sao phu quân không thích?

Mẫu hậu đau lòng nhìn nó, dù sao cũng nuôi nhiều năm, khẳng định là có tình cảm.

Phu quân lấy ra chiếc kim bạc, lắc lắc về phía ta cười.

“Ngự y trong phủ nói, ngân châm tẩm thuốc mê, đâm một chút, con người hay động vật đều sẽ hôn mê. Không phải nàng thích nhổ lông công sao? Cho nàng nhổ tùy thích.”

Nhổ tùy thích?

Ta kinh ngạc.

Phụ hoàng cùng mẫu hậu cũng kinh ngạc.

Mọi người cuối cùng cũng hiểu, ngoại trừ ta ra. Mục đích chuyến đi lần này của Cần Vương là vì cho kẻ ngốc này chỗ dựa.

Ta nhìn bộ dáng đau lòng của mẫu hậu, kéo quần áo phu quân: “Nhổ hết lông của nó, cả người đều trần truồng rất xấu.”

Phu quân không kiêng nể gì cả: “Nó mổ nàng, không phải nàng nói sớm muộn gì cũng nhổ sạch lông của nó sao?”

Hả? Đó là ta kể cho phu quân nghe giải trí mà, nói đùa thôi.

Ta là đồ đần, cũng không đến nỗi tức giận với một con chim.

Hoàng huynh tiến lên một bước, thay con công cầu tình.

“Hoàng muội, mẫu hậu nuôi nó cũng được bảy tám năm, cũng có tình cảm, nếu muội thích cây quạt bằng lông công, sau này hoàng huynh sẽ tìm cho muội một cái thật đẹp.”

Đây là lần đầu tiên hoàng huynh nói với ta nhiều lời như vậy.

Ta còn chưa kịp mở miệng, phu quân đã lạnh lùng từ chối.

“Một con súc sinh nuôi bảy tám năm còn có tình cảm, không biết Chu hoàng hậu cùng Khánh Dương hơn mười năm mẹ con, có phải còn không so nổi với con súc sinh này.”

Sắc mặt Phụ hoàng và mẫu hậu đều rất khó coi.

Cần Vương đúng là một người bao che khuyết điểm.

Hoàng huynh biết bản thân đuối lý, không dám nói thêm gì nhưng vẫn nhìn ta.

Đây là đang muốn ta ra mặt?

Ta nhìn phu quân.

Không nghĩ tới phu quân cũng thật ngây thơ, vậy mà đi so đo với một con chim.

“Nó là chim, ta nhổ lông của nó, tất nhiên là nó sẽ mổ ta!”

“Nàng không tức giận?”

Ta lắc đầu.

Ta nhổ lông chim, chim mổ ta, đây là chuyện thường tình.

Mẫu hậu có rất nhiều con cái.

Ta vụng về, lại ngốc, mẫu hậu không thích ta, không bảo vệ ta giống những đứa con yêu thích khác, cũng là chuyện thường tình.

Mặc dù ta không vui, nhưng không oán giận.

Phu quân cười lắc đầu, nói ta đúng là một đồ ngốc.

Câu đồ ngốc này, ta hiểu được, không phải là mắng ta.

Con công của mẫu hậu đã được bảo vệ, nhưng phu quân vẫn tự mình nhổ một cây lông của nó cho ta.

Đương nhiên cũng bị mổ.

Phụ hoàng, mẫu hậu kinh hãi.

Phu quân lại đưa chiếc lông cho ta, nhẹ nhàng nói với ta.

“Ta nhổ lông nó, nó mổ ta”

“Bất luận ta là hoàng tử hay là người buôn bán nhỏ, hoặc là kẻ ngốc, kẻ bị liệt, nó đều sẽ mổ ta”

“Cho nên, nó mổ nàng, không phải bởi vì nàng ngốc.”

Ta nghe xong trong lòng cảm thấy ấm áp, giống như có thứ gì đó đang tan ra.

Năm đó, sau khi ta nhổ lông khổng tước, toàn bộ hoàng cung đều ở sau lưng nói ta ngốc, mới bị mổ.

Hóa ra, không phải chỉ mình ta bị khổng tước mổ, mà phu quân cũng sẽ bị mổ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.