Dạo này Tạ Trúc cố tình né tôi.
Nói chuyện cũng chẳng dám nhìn thẳng.
Tôi hiểu mà, chuyện kia rơi vào ai chả ngại.
Nhưng né mãi đâu có được. Tôi quyết định an ủi anh ta:
“Tổng giám đốc Tạ, không sao đâu, sớm muộn gì cũng… bị nhìn thấy thôi.”
Anh không nói, chỉ nhìn chăm chăm đống tài liệu. Tai đỏ lựng.
Ơ? Không phản ứng? Chắc tôi nói chưa đúng trọng tâm.
Miệng nhanh hơn não:
“Thực ra… cũng khá to đấy. Trong số tôi từng thấy, anh là ấn tượng nhất.”
“Rắc.”
Chiếc bút trong tay anh rơi xuống. Người đàn ông che mắt, run giọng:
“…Đừng nói nữa.”
Ôi, mặt đỏ thật kìa.
Tôi được đà trêu tiếp:
“Không thì… tôi chịu trách nhiệm với anh nhé?”
Anh ngẩng đầu:
“Được.”
???
Ủa, ý gì đây? Ý tôi nghĩ đó thật hả?
Anh trai tôi bất ngờ chuyển cho mấy khoản tiền to. Tôi theo thói quen nhận luôn.
“Tối nay lại uống say hả?”
Hễ anh tôi uống rượu là rải tiền như mưa, sáng tỉnh thì mặt dày đòi lại.
Lần này anh hưng phấn lắm:
“Anh mày phát tài rồi! Xử lý xong thằng Tần, nó chịu hợp tác rồi. Nói đi, muốn gì!”
Nhân lúc anh vui, tôi thẳng thắn hỏi:
“Nếu em theo đuổi Tạ Trúc, trở ngại lớn nhất là gì?”
Một phút sau, tôi nhận về một tin nhắn thoại dài 60 giây.
Nội dung chủ yếu: thô tục + chửi thề.
… Thôi, khỏi hỏi.
Chiều đó, Tạ Trúc nhắn sẽ không về công ty.
Trợ lý đặc biệt đã về, mấy việc lớn do hắn theo cùng.
Tôi rảnh rang, nhưng nhớ lời anh dặn: phải thăm dò rõ.
Tôi liền nhắn:
“Trời sắp mưa rồi, Tổng giám đốc Tạ đang ở đâu, tôi mang ô qua cho.”
Anh mắc câu thật:
“Đang bàn chuyện hợp tác với nhà họ Tần, cô có muốn tới không?”
Tôi giật nảy. Gửi tin cho anh trai:
“Tạ Trúc sắp cướp mối làm ăn của anh rồi! Báo động cấp một!”
Anh tôi gào lên:
“Chặn nó lại cho anh! Thằng đó giỏi lắm, nếu gặp Tần chắc chắn thành công!”
“Em gái ơi, câu giờ cho anh! Anh đang phi tới đây!”
Tôi hoảng, nghĩ kế.
Nhắn cho Tạ Trúc: “Xe em hỏng, kẹt giữa đường.”
Kèm icon mặt mếu.
Tôi còn viết thêm:
“Không sao đâu, anh lo công việc đi. Cùng lắm em nhập viện thôi.”
Anh trả lời vỏn vẹn một chữ:
“Được.”
Được cái đầu anh!
Đúng lúc tôi tức muốn đập điện thoại, thì một chiếc xe dừng lại bên cạnh.
Cửa sổ hạ xuống, người đàn ông lạnh nhạt:
“Trần Uyên Hạ.”
Ơ? Vậy ra cái “Được” kia là ý này hả!
Tôi chui lên xe, lén mở tin nhắn thoại của anh trai.
Bên kia gào khản cổ:
“Ngủ với nó đi!”
??? Tôi suýt cắn lưỡi.
“Em là con gái đấy anh ơi!”
Anh tôi quát:
“Con gái thì sao? Đừng coi thường bản thân! Phải mạnh tay lên —— Đệt đệt đệt!”
Tôi sặc cười, đầu chỉ còn vang “đệt đệt”.
Trong xe, Tạ Trúc đang chăm chú xem tài liệu, lâu mãi không lật trang.
Rồi anh kéo lỏng cà vạt, bảo tài xế tăng điều hòa.
Không hiểu sao, tôi lại thấy… anh giống như còn mong chờ hơn tôi.
Tôi run run nhắn cho anh trai:
“Anh chắc chứ? Anh không ghét hắn à? Lỡ hắn kiện em thì sao?”
Bên kia chỉ còn vọng lại tiếng chửi thề và tiếng “rầm” khi xe anh trai tôi bị móp đầu.
… Thôi, xem ra lần này tôi phải tự mình xoay xở với Tạ Trúc rồi.
Cuối cùng anh trai tôi cũng trả lời tin nhắn.
Nhìn dòng chữ kia, tôi cứ ngỡ mắt mình hỏng:
Tôi ngủ, anh ấy chịu trách nhiệm?
Ủa? Biến thái kiểu gì đây?
Tôi nghiêng đầu nhìn Tạ Trúc.
Người đàn ông kia khẽ gấp tài liệu, ánh mắt lảng đi như đang tìm… trần nhà có gì thú vị.
“Anh định làm gì tôi?”
Hít sâu một hơi, tôi quyết tâm:
“Tổng giám đốc Tạ, tôi muốn ngủ với anh.”
Tay anh run một cái, thả lỏng ngay lập tức.
Tôi dùng cái khí thế chẳng dọa nổi con muỗi để hù dọa anh:
“Anh có chống cũng vô ích.”
Khóe môi anh giật giật, giọng thấp trầm:
“Cô á? Có làm được không?”
Khinh người hả?!
Tôi dứt khoát vứt điện thoại, nhào tới:
“Hôm nay anh mà bước được xuống giường, tôi theo họ anh luôn!”
Ai ngờ… người ta không phản kháng, còn thuận tay ôm eo tôi:
“Được. Cố lên một chút.”
Còn dám khiêu khích nữa cơ!
Anh gõ nhẹ vách ngăn, dặn tài xế:
“Về nhà. Nhanh.”
Tin tốt: Tôi thành công chặn Tạ Trúc đi cướp mối làm ăn của anh trai.
Tin xấu: Lưng tôi… tiêu rồi.
Nằm lăn trong chăn nhắn tin khoe khoang. Vừa gửi xong, chăn đã bị lật tung.
Người đàn ông vừa tắm xong, mang theo hương sữa tắm cúi xuống:
“Vẫn đau không?”
Tôi mạnh miệng lắc đầu. Phụ nữ thép không được phép nói đau.
Anh cười nhạt, xoa đầu tôi:
“Thế vừa nãy ai khóc?”
…
Cái này phải khai thật sao?
“Trần Uyên Hạ.” Anh nghiêm túc gọi tên tôi.
“Hử?”
“Cô thích tôi đúng không?”
Tôi nhìn anh, ngơ ngẩn đáp:
“Vậy còn chưa rõ ràng à?”
Không thích, sao nhận lời anh trai tới công ty anh.
Không thích, sao nói câu “chịu trách nhiệm với anh”.
Không thích, sao chủ động hôn anh.
Người đàn ông cong môi, ánh mắt tối lại, dừng trên môi tôi:
“Muốn hôn.”
Tôi quay đi, giấu mặt trong chăn:
“Không cho.”
Tạ Trúc nào chịu bỏ qua, tay đã chui vào trong:
“Anh xin em…”