Chiều đó, Tạ Trúc nói đi gặp khách, tôi thì mừng thầm vì được thảnh thơi hiếm hoi.
Chưa kịp vui lâu, anh tôi đã gửi ảnh cánh tay khâu mấy mũi, kèm tin nhắn bi thảm:
“Em gái à, suýt nữa anh phải gọi mày đi truyền máu cho anh rồi.”
Tôi hốt hoảng phi thẳng tới bệnh viện.
Nhưng người đầu tiên tôi thấy lại không phải anh trai, mà là Tạ Trúc—sắc mặt trắng bệch, ôm bụng truyền dịch một mình.
Tự dưng thấy tội lỗi. Rõ ràng do tôi rủ ăn lẩu cay.
“Tổng giám đốc Tạ, anh không sao chứ?”
Người đàn ông vội mở mắt, luống cuống:
“Không… không sao. Tôi chỉ… rảnh quá ghé đây chơi thôi.”
Đàn ông sĩ diện, tôi hiểu mà. Giống hệt anh tôi năm xưa bị chó cắn mông vẫn cố ra vẻ “xước da thôi, mười phát cũng không hề hấn gì”. Kết quả lúc tiêm phòng thì khóc rống: “Con chó khốn kiếp! Sao không cắn chỗ khác!”
Thế nên tôi chẳng vạch trần, chỉ lặng lẽ chuẩn bị nước ấm với cháo kê.
Quay lại thì thấy Tạ Trúc ngủ gục, ghế bệnh viện cứng ngắc, mày nhíu chặt. Tôi đành để anh dựa vào vai mình.
Không khí ngọt ngào chưa kéo dài được mấy phút, đã bị anh tôi xông tới phá tan.
“Trần Uyên Hạ! Mày… mày… mày…”
Tạ Trúc cau mày tỉnh giấc, liếc sang đầy khó chịu.
Hai người lập tức tóe lửa.
Tạ Trúc chậm rãi từng chữ:
“Tổng giám đốc Trần, giữ gìn sức khỏe đi, hai lăm tuổi rồi, đừng để người nhà lo lắng nữa.”
Tôi nghe mà gật gù. Kết quả bị anh tôi lườm cháy mặt.
“Tạ Trúc, mày giả nhân giả nghĩa vừa thôi!”
Anh ta nhướng mày, ra vẻ vô tội:
“Trợ lý Trần, cô thấy sao?”
Tôi lí nhí: “Em thấy… Tổng giám đốc Tạ nói đúng mà.”
Anh tôi tức đến bỏ đi, nhắn ngay:
“Mày phản bội rồi đúng không?!”
“Nếu anh với nó cùng rơi xuống sông, mày cứu ai?”
Tôi thản nhiên:
“Em đâu biết bơi, phải là em rơi xuống, hai người ai cứu em trước mới đúng.”
Anh tôi lập tức chốt hạ:
“Tất nhiên là anh! Thằng kia đừng mơ!”
Tạ Trúc phải ở nhà nghỉ ngơi vài hôm.
Việc của tôi? Mang công việc về tận giường cho anh xử lý.
Nhưng khác hẳn tưởng tượng của tôi về một “tổng tài bá đạo”, nhà anh bài trí ấm áp đến mức vừa bước vào đã không muốn đi ra.
Tôi còn lén ghi nhớ, sau này có nhà mới nhất định copy y chang.
Điều bất ngờ nhất: anh nuôi một con Beagle.
Đúng, chính cái giống chó nghe tên thôi đã thấy… mệt tim ấy.
Tự dưng tôi thấy khâm phục anh hơn hẳn.
Người đàn ông cầm quả bóng, ra lệnh:
“Nai Cha, diễn tuyệt chiêu.”
Con Beagle lập tức nằm ngửa bốn vó, lăn một vòng cực chuyên nghiệp rồi dừng ngay trước chân tôi, sủa mấy tiếng.
Tạ Trúc thản nhiên:
“Nó đang xin được vuốt ve.”
Đúng là… chó khôn cũng ham được nựng!
Vì tôi hay tới, anh còn cài luôn vân tay tôi vào cửa.
Nhiều lần qua lại, Nai Cha cũng nhận tôi làm chủ nhân thứ hai.
Thậm chí có lúc chủ gọi không thèm nhúc nhích, tôi xoa cái là chạy đi liền. Bám người còn hơn keo dính chuột.
Nghe nói thú cưng giống chủ, nhưng tôi chẳng thấy Tạ Trúc giống Nai Cha chút nào.
Anh rất có khoảng cách.
Ví dụ như tiểu thư nào đó rủ anh ăn tối, anh bình thản ngồi cách xa, mặt lạnh tanh:
“Xin lỗi, tôi còn việc. Phải không, trợ lý Trần?”
Hay có người xin WeChat, anh lại lôi tôi ra làm bia:
“Công việc thì kết bạn acc công việc, chuyện riêng thì xin lỗi, từ chối. Phải không, trợ lý Trần?”
Kiểu đàn ông sạch sẽ, không dây dưa.
… Nhưng sai rồi.
Ở nhà, anh hoàn toàn khác.
Hôm ấy tôi quay lại lấy tập tài liệu bỏ quên. Nhắn tin không thấy trả lời, tôi quét vân tay vào thẳng.
Vừa mở cửa… tôi đứng hình.
Tạ Trúc vừa tắm xong.
Tóc ướt, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể khiến người ta chết chìm.
Vest che giấu dáng người? Ha, hoàn toàn vô ích.
Vai rộng eo thon, từng giọt nước lăn xuống theo cơ bắp…
Chiếc khăn tắm lỏng lẻo treo hờ bên hông, nhìn thôi đã muốn rớt.
Thì ra tôi không ghét đàn ông cơ bắp, tôi chỉ ghét loại cơ bắp thô kệch.
Còn kiểu này… phải gọi là kiệt tác.
Tôi vội quay đi:
“Xin lỗi, tổng giám đốc Tạ, tôi làm phiền anh rồi.”
Anh hình như nói “không sao”, nhưng chưa kịp cảm thụ thì—
“Nai Cha!!!”
Anh hoảng hốt giữ chặt khăn, còn con Beagle trời đánh kia lao tới, cắn lấy, kéo mạnh như đang giành xúc xích.
“Rách!”
Mảnh vải cuối cùng rơi xuống.
Tạ Trúc đỏ bừng, vơ gối che thân, tức đến nghẹn lời:
“Tôi không có ý đó!”
… Vậy ý anh là gì?
Tôi ngoan ngoãn quay đi, lén cắn môi cười.
Kích cỡ… thật sự ấn tượng.
Có mặc hay không mặc quần trong, đã chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Sau này, bạn trai của tôi, nhất định phải cùng size với Tạ Trúc.