Crush Gay

Hẹn hò



Có vấn đề lớn xảy ra rồi.

Tiểu An là trai thẳng, đang hẹn hò cùng một bạn nữ trong lớp.

Tội nghiệp Bùi Kiêu, giống tôi yêu đơn phương không hồi đáp.

Bùi Kiêu ở ngoài cổng trường không vào được nên đã gọi tôi đến giúp.

Đúng, tôi là học sinh hư, tôi lén sử dụng điện thoại.

“Bảo vệ bảo tôi đưa giấy nghỉ phép, nhưng tuần này tôi không đi học. Không phải tôi bỏ học giữa chừng nên không có giấy nghỉ phép, tôi đã giải thích với bác ấy nhưng bác ấy không tin.”

Bùi Kiêu nói: “Tôi không lưu số của lão Đới, cậu giúp tôi tìm thầy ấy.”

“Giờ này chắc lão Đới chưa đi làm đâu.”

Tôi nhìn đồng hồ: “Như vậy đi, để tôi chỉ cho cậu một chiêu.”

“Cái gì cơ?”

“Tầm ba giờ chiều sẽ có xe phun nước tới, cậu có thể nghĩ cách lẻn vào.”

Bùi Kiêu: “…”

“Không được sao?” Vẻ mặt tôi đồng cảm. “Vậy sáu giờ sáng mai xe rác tới cũng được.”

Trong buổi họp lớp, chúng tôi chơi trò đoán ý đồng đội, tôi và Bùi Kiêu vinh dự được gọi tên.

Bùi Kiêu: “Một nơi mà cậu không có gan bước vào.” (Nhà ma)

Tôi: “…Nhà vệ sinh nam?”

Tôi: “Cậu sẽ làm gì nếu tôi rớt xuống nước?” (Cứu người)

Bùi Kiêu: “Ăn mừng.”

Cục diện đã vượt tầm kiểm soát vì sự tức giận của tôi.
___

Là đại diện của lớp hoá học, Bùi Kiêu đã làm bản thuyết trình bài tập Hoá vào buổi tối.

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, sau khi nộp bài tập, cậu ấy lại dùng mấy câu giống nhau chồng chéo lên ở cuối bài, tạo hiệu ứng trùng lặp, nhìn chỉ thấy đau đầu.

Tôi nheo mắt như một con ngốc trong năm phút để phân biệt mới xác định được dòng chữ đó viết gì.

“Bệnh đục thuỷ tinh thể, mắt mờ, thuốc nhỏ kali permanganat cho mắt.”

Tôi quyết định tỏ tình

Khi lớp học kết thúc, tôi đã rủ Bùi Kiêu tới sân trường và bảo với cậu ấy là tôi có chuyện muốn nói.

Mọi người trên sân trường tốp ba tốp năm, có người chạy bộ, cũng có mấy cặp đôi yêu nhau đang anh anh em em.

Tôi và Bùi Kiêu đi cạnh nhau.

“Tôi…”

Đột nhiên một chùm ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào tôi khiến tôi không thể mở nổi mắt.

Thầy quản sinh rọi đèn pin và đi về phía chúng tôi, trợn mắt giận dữ: “Các em đang làm gì ở đây? Hai em là gì của nhau?”

“Ha hả.”

Tôi cười gằn một tiếng, chỉ vào tôi và cậu ấy, miệng nhanh hơn não.

“Chỉ là mối quan hệ bố con bình thường thôi ạ.”

Buổi tỏ tình hỏng rồi, tôi rất buồn.

Tôi hẹn mấy người bạn cuối tuần đi Haidilao để xoa dịu trái tim bị tổn thương.

Ăn cho đến khi bản thân quên đi nỗi buồn, tôi nâng ly: “Me kiếp, thằng oắt kia muốn cắt đứt mối quan hệ bố con với tôi, tôi sẽ gửi ảnh hồi ba tuổi cởi truồng của cậu ta cho cả trường!”

Người chị em của tôi điên cuồng ra hiệu cho tôi nhìn về phía sau.

Tôi quay lại, bắt gặp ánh mắt của Bùi Kiêu.

“Tống Nam.” Cậu ấy thở dài nói: “Tôi rất hoài niệm khoảng thời gian mọi người mới quen nhau, có chút dè dặt và chân thành.”

Ồ hiểu rồi, ký túc xá của bọn họ liên hoan.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Tôi cúi đầu: “Xin lỗi, bố.”

Cậu ấy nói gì đó với phục vụ.

Sau đó phục vụ nhiệt tình vây quanh bàn của chúng tôi và hát bài “Em thật nhẫn tâm” trong mười phút.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.