Chương 1: Thất tình
Tôi thất tình, một mối tình đơn phương cứ như vậy mà kết thúc.
Không thể tin được, Bùi Kiêu, người tôi thích thầm là gay.
Tôi uống tới mức say mèm, đến nỗi bạn cùng phòng cũng không nhịn được ngăn cản tôi.
Cậu ấy đau lòng nói: “Đừng uống nữa. Đây là chai thứ ba rồi!”
Tôi đau khổ quá mà.
Trẻ vị thành niên không thể mượn rượu giải sầu, say sữa cũng có người muốn quản sao!
Từ trong cơn đau tỉnh táo lại, tôi quyết định tìm ra người trong lòng của Bùi Kiêu.
Sau khi tính đi tính lại, chỉ còn cậu bạn Tiểu An cùng lớp đẹp trai lại còn tsundere*.
*Tsundere là kiểu người ngoài mặt tỏ ra lạnh lùng để che đậy sự xấu hổ và mềm yếu của mình.
Bùi Kiêu nổi giận đùng đùng tìm gặp tôi, hỏi xem tin đồn gần đây về giới tính của cậu ấy ở trong lớp có liên quan đến tôi không.
Bùi Kiêu suy sụp nói: “Tôi cực kỳ thẳng!”
Tôi nhìn cậu ấy với ánh mắt thấu hiểu và thương hại.
Tôi hiểu, công khai giới tính với cả lớp đúng là cần chút thời gian để thích ứng.
Nhưng mà những tin đồn đó thật sự không phải do tôi lan truyền.
Phải biết rằng tôi là một người rất kín miệng.
Tựa như việc tôi thích Bùi Kiêu, ngoại trừ tôi thì không có người thứ hai biết.
Tôi thích Bùi Kiêu, bởi vì tôi biết được dưới vẻ đẹp trai của cậu ấy là một tâm hồn thú vị.
Khi đó bàn của tôi ngay trước bàn của Bùi Kiêu, có một lần tôi đi ngang qua bàn cậu ấy, tôi thấy cậu ấy đang lén lút viết cái gì đó vào vở, còn liên tục xoay bút.
Tôi thấy tò mò, hỏi cậu ấy có thể cho tôi nhìn xíu không.
Bùi Kiêu cười nhẹ: “Không phải là không thể, có duyên sẽ thấy được.”
Buổi trưa khi mọi người đi hết, quyến vở của Bùi Kiêu nằm lẳng lặng trên bàn.
Tôi biết, chưa có sự cho phép mà tự xem đồ của người khác là không tốt.
Thế là tôi mở cửa sổ gần nhất ra, sau đó khéo léo đứng ở cạnh bàn.
Khi gió đông thổi vào, quyển vở của Bùi Kiêu bị thổi rơi xuống đất.
Tôi đã ngồi xuống nhìn.
“Tôi là một cây bút máy, tôi yêu chủ nhân của mình rất nhiều. Hôm nay tôi vô tình rơi khỏi bàn, thế là tôi bị hỏng… Có thể tôi sẽ không thể đồng hành cùng chủ nhân trong cuộc hành trình này nữa. Bây giờ tôi không còn sử dụng được nữa, tôi sắp phải rời xa chủ nhân của mình… Xin lỗi chủ nhân, tôi thật sự không còn giọt mực nào… Xin hãy nhớ kỹ tôi, tôi sẽ là cây bút thân yêu của chủ nhân ở kiếp sau…”
Ngốc nghếch, tôi nghĩ vậy.