Thích Em Từ Khi Em Vẫn Còn Mặc Đồng Phục

Chương 10



 

Hứa Nghiễn đến vội, đi cũng vội, bỏ lại cho tôi cả đống dấu hỏi.

Tôi nhìn Hứa Chu Dã đang dựa lưng trên sofa, vẻ thản nhiên đến khó tin.
Anh và Lục Miên Miên? Đây là combo kiểu gì vậy?

“Anh và cô ta…” – Tôi không tin lời Hứa Nghiễn, nhưng vẫn phải hỏi.

Hứa Chu Dã không trả lời, chỉ đột nhiên thả một câu nghe chả liên quan:
“Em học lớp 8, chưa đủ mười bốn, vẫn là trẻ vị thành niên.”

“Cái gì?” – Tôi đơ mất ba giây.

Anh mỉm cười, mắt dịu hẳn:
“Lúc em tỉnh lại trong phòng hồi sức, em hỏi tại sao năm đó anh không nhận thư tỏ tình của em, đúng không?
Khi đó em mới lớp 8, chưa đủ tuổi trưởng thành. Tiểu Hiểu, anh không phải biến thái.”

Bàn tay ấm áp khẽ xoa đầu tôi.
Nụ cười của anh vừa dịu dàng vừa cưng chiều.
Trái tim tôi lỡ một nhịp.

“Em giống một con thỏ vậy.” Anh nói chậm rãi.
“Năm đó anh chỉ bảo ‘Lá thư này anh không thể nhận’, em đã quay đầu chạy mất, anh đuổi cũng không kịp.
Sau này gặp lại, em đã thay lòng, yêu một thằng nhóc đến chết đi sống lại. Vì nó, em chịu thiệt, bị đánh cũng không phản kháng. Còn gọi anh là ‘chú nhỏ’ trước mặt nó…”
Anh nhếch môi. “Chú nhỏ… thật ngọt ngào.”

Tôi nhớ lại năm đó, thật sự vì lo lắng xấu hổ mà chạy thục mạng.
Hóa ra, anh đã gọi tôi ư?

Nhìn vẻ mặt hơi ghen của Hứa Chu Dã, cộng thêm lời Hứa Nghiễn, trong đầu tôi bật ra một suy đoán táo bạo:
“Anh thích em? Vậy nên anh chuyển tiền cho Lục Miên Miên, để cô ấy tiếp cận Hứa Nghiễn?”

Anh không trả lời.
Nhưng tai hơi đỏ, mắt khẽ lấp lánh – giống như ngầm thừa nhận.

Lần đầu tôi thấy anh ngượng như thế này.
Tim tôi mềm nhũn, càng nhìn càng thấy anh đáng yêu.

Tôi trêu:
“Hứa Chu Dã, anh thích em đến mức đó sao?
Nói đi, anh bắt đầu ‘âm thầm thao tác’ từ khi nào?
Làm sao anh chắc, ngay cả khi không có Hứa Nghiễn, em cũng không chọn người khác?
Dù sao nhà họ Hứa đâu chỉ có anh và Hứa Nghiễn là đàn ông độc thân…”

Thực tế chứng minh, nói nhiều là tự tìm đường chết.
Vì vừa dứt câu, tôi đã bị anh đè xuống sofa, trừng phạt bằng một nụ hôn sâu đến nghẹt thở.

Một lúc lâu sau, anh mới buông ra.
Giọng khàn, hơi giận:
“Chọn thằng nhóc đó? Em cứ thử xem.
Nhưng trước khi thử, còn chuyện này…”

Anh nói, rồi bất ngờ đặt vào tay tôi một bức thư.
Nhìn kỹ – chính là bức thư tỏ tình năm xưa tôi khóa trong két.

Tôi muốn hỏi anh lấy nó khi nào, có đọc chưa.
Nhưng chưa kịp nói, ánh mắt đen thẳm của anh đã khiến tôi nghẹn lời.

Trong lúc còn ngẩn ngơ, anh lại cúi xuống, nụ hôn nóng rực phủ lên môi tôi:

“Tiểu Hiểu, đọc nó cho anh nghe.”
“Đêm nay còn dài… anh chưa dừng thì em cũng đừng dừng…”

Tôi: “…”

Đúng là…
Cuối cùng, người ngượng ngùng lại chính là tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.