Thích Em Từ Khi Em Vẫn Còn Mặc Đồng Phục

Chương 9



 

Tôi nghĩ chắc đầu mình có vấn đề.
Ý thức mơ hồ, tai tôi đầy tiếng người:
Tiếng Bạch Vi khóc nức nở, giọng Tần Hiển trầm đều báo cáo kết quả điều tra.
Cả giọng khàn khàn của Hứa Nghiễn – cứ lẩm bẩm hối hận, tự trách mình hồi đi học vì tự tôn mà tránh xa tôi, bỏ lỡ cơ hội nhận ra tình cảm thật sự.

Nhưng chưa kịp thương cảm, tất cả âm thanh biến thành một trận cãi nhau ầm ĩ.
Tôi không phân biệt nổi thật hay mơ.
Chỉ biết trong cơn mơ màng, vẫn cố mở mắt, giơ ngón giữa về phía tiếng ồn:

“Cút.”

Ý thức thật sự tỉnh táo trở lại vào một buổi chiều.
Mở mắt, tôi thấy mấy bóng người trong phòng bệnh.
Họ đang bàn luận, một người thì gào lên:

“Hứa Xương Long là đồ khốn! Sống trong xã hội pháp trị mà dám giết người!”

Người khác nghiến răng:
“Không được, chỉ cướp dự án chưa đủ, tôi phải bắt ông ta trả giá!”

Anh ta rút điện thoại:
“Alo, ông nội? Công ty nào từng hợp tác với Hứa Xương Long, ông quen đúng không? Bảo họ rút vốn hết đi, con muốn ông ta sụp đổ!”

Người thứ hai cũng gọi:
“Chị Châu, chị quen nhà báo lớn nào không? Em có cả đống bê bối hào môn muốn tung ra.”

Người thứ ba nghiến răng:
“Cậu à, cháu muốn tố công ty nhà họ Hứa trốn thuế. Vâng, điều tra đến cùng!”

Tôi: “…”

Cảnh tượng này… quen quá.

Tôi không nhịn được, khẽ gọi:
“Hứa Chu Dã… anh véo em một cái đi.”

“Em hình như xuyên nhầm thành nữ chính được cả nhà cưng chiều rồi…”

Hứa Chu Dã không véo.
Anh sững lại, đôi mắt đỏ hoe.
Những người còn lại nhìn thấy cảnh này liền giả vờ tìm cớ rời đi.
Chỉ chốc lát, trong phòng bệnh chỉ còn tôi và anh.

Tiếc là anh không khóc.
Chỉ khóe mắt vẫn ươn ướt.
Tôi không dám tưởng tượng, nếu giọt nước mắt đó rơi xuống, anh sẽ đáng thương đến mức nào.

Trong lúc tôi còn bay tâm trí tận đâu đâu, anh đã ngồi xuống cạnh giường tôi.

“Tôi biết hết rồi.”
“Em nghi vụ tai nạn cha mẹ mình là có người đứng sau, nên cố ý chọc giận Hứa Nghiễn để Hứa Xương Long tự lộ sơ hở?”
“Em hiểu con người ông ta không? Làm liều thế, em không sợ mất mạng sao?”

Giọng anh lạnh và gấp.
Nhưng khi nhìn thấy tôi yếu ớt, anh khựng lại, giọng trầm xuống như sương:

“Anh không trách em, chỉ là… quá sợ hãi thôi.”
“Chuyện này, đáng lẽ em phải nói với anh. Anh sẵn sàng giúp em.”

Anh day day sống mũi, mặt đầy bực bội.
Nhưng ánh mắt lại như đám mây dịu dàng, nâng tôi lên khỏi mặt đất, khiến đầu óc tôi vốn mơ màng càng thêm rối.

Đúng vậy.
Tôi đã đặt cược.
Cược rằng tai nạn năm đó do Hứa Xương Long gây ra.
Cược rằng ông ta sẽ sợ hãi mà kiểm tra chứng cứ.

Ai ngờ, chưa kịp gì, hôm sau tôi đã gặp “tai nạn” y như thế này.

“Xe của em…”

Tôi định hỏi về nguyên nhân, nhưng hai câu vừa rồi đã rút sạch sức lực.
Giọng tôi yếu như muỗi kêu.

May mà anh hiểu ý.
Anh nắm tay tôi, bàn tay hơi lạnh, giọng như dỗ trẻ:

“Đừng nghĩ nữa. Tập trung dưỡng thương. Chuyện còn lại để anh lo.”

 

Lời của Hứa Chu Dã giống như dấu chấm hết cho mọi chuyện.
Anh ra lệnh: tôi không được lo nữa.

Từ đó, anh ngày nào cũng ở bệnh viện canh tôi — ăn anh giám sát, ngủ anh trông, tỉnh dậy cũng thấy anh cầm thìa.
Chưa kịp cảm động thì phát hiện, anh đúng là lo thừa.

Tôi trở về từ cõi chết, mang theo combo: gãy xương ngực, gãy xương chân, chấn động não, cộng thêm bộ sưu tập trầy xước đa dạng.
Suốt ngày ngủ mê man, đến sức lo cũng chẳng còn.

Nhưng Hứa Chu Dã thì tỉnh hơn ai hết.
Hai ngày trước khi tôi xuất viện, anh và Tần Hiển đã lần ra kẻ động tay vào xe tôi nhờ dữ liệu từ camera hành trình.
Đáng tiếc, có lời khai nhưng chưa đủ chứng cứ — Hứa Xương Long vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Rồi ông ta cũng xuất hiện.
Người mà tôi chưa từng gặp kể từ ngày cưới Hứa Chu Dã, nay lại thong thả bước vào phòng bệnh, mặt mày hiền hậu giả tạo:

“Tiểu Hiểu, ta đã nghe A Nghiễn kể rồi. Không biết vì sao cháu lại hiểu lầm ta như vậy… nhưng không sao, cháu và Chu Dã kết hôn rồi, dù sao cũng là người một nhà.”

Đáng ghét ở chỗ — trông ông ta quá vui.
Đến để “thăm bệnh” mà cười như trúng số, lúc đi còn nhẹ tênh như đang trên đường đi nhận giải thưởng.

Tôi tức.
Tức đến muốn nhảy khỏi giường (nhưng chân gãy, đành nằm chửi thầm trong lòng).

May mà Hứa Chu Dã vẫn điềm tĩnh, giọng nhàn nhạt như đang nói chuyện thời tiết:
“Đừng lo. Ông ta chẳng vui được mấy ngày đâu.”
“Người như ông ta, làm ác đâu chỉ một lần.”

Anh nói không sai.
Chưa đầy một tuần, Hứa Xương Long bị phanh phui tội trốn thuế, lại thêm vụ án xây dựng dùng vật liệu kém chất lượng khiến ba người chết.
Từ đỉnh cao danh vọng, ông ta rơi thẳng xuống vực — âm thanh còn chưa kịp vang đã mất hút.

Khi tôi đang vật lộn với vật lý trị liệu đau đến muốn khóc, Hứa Nghiễn bước vào.
Anh ta chẳng nhìn thấy vẻ thảm hại của tôi, mở miệng là:

“Lâm Tinh Hiểu, cha tôi sai thật, nhưng ông ấy từng chăm sóc em bao năm… em không thể tha thứ cho ông ấy một lần sao?”

Tôi suýt bật cười.

“Anh nói hay nhỉ. Chuyện thuế má, bê bối dự án thì pháp luật lo, đâu đến lượt tôi tha?”
“Với lại, ‘tha một lần’? Anh biết rõ người ra tay với xe tôi là ai mà.”

Ánh mắt Hứa Nghiễn dao động. Né tránh.
Gương mặt mệt mỏi, tiều tụy, pha chút bối rối đáng thương.
Nhưng rồi anh ta ngẩng đầu, nặn ra một nụ cười cay đắng:

“Nếu tôi không ngu ngốc năm đó… chúng ta có đến mức này không?”

Câu hỏi thừa, bởi chính anh ta cũng biết câu trả lời.
Không đợi tôi nói, anh ta tự cười nhạt:

“Phải rồi. Em chỉ lợi dụng tôi thôi. Dù không có ai khác, chúng ta cũng chẳng thể nào.”

Nói xong, anh ta quay người bước đi.
Nhưng khi đến cửa, bỗng dừng lại, quay đầu, ném lại một câu khiến tôi và Hứa Chu Dã cùng khựng:

“À, nhắc em cái này — Hứa Chu Dã không đơn giản đâu.”
“Tôi từng thấy bản ghi chuyển khoản năm mươi triệu anh ta gửi cho Lục Miên Miên đấy.”

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.