Nơi Hứa Chu Dã đi công tác thật ra không xa lắm.
Lái xe bốn, năm tiếng là tới.
Cả đêm trằn trọc không ngủ, tôi quyết định dậy sớm xuất phát.
Chỉ cần nghĩ tới cảnh trưa nay được tận mắt nhìn Hứa Chu Dã mặc vest cấm dục kia… tim tôi đã đập rộn ràng như trống hội.
Nhưng đời không như mơ.
Khi phát hiện phanh xe có vấn đề, tôi đã ở trên cao tốc.
Xe không giảm tốc, cũng không phanh được.
May là trời còn sớm, đường vắng.
Tôi cắn môi giữ bình tĩnh, hai tay bấu chặt vô-lăng.
Trong tình huống này, điều đúng đắn nhất phải làm là bấm số khẩn cấp.
Nhưng tôi lại bấm số… Hứa Chu Dã.
Anh bắt máy rất nhanh.
Giữa tiếng ồn ào bên kia, giọng anh nhẹ mà mệt mỏi:
“Tiểu Hiểu, sao gọi sớm vậy? Có chuyện gì—”
“Hứa Chu Dã, đừng nói gì cả, nghe em trước!”
Tôi ngắt lời, cố giữ cho giọng mình không run.
“Thẻ ngân hàng của em trong két sắt, mật khẩu là ngày sinh anh.
Hai căn nhà chưa sang tên, nhớ cầm giấy chứng nhận kết hôn đi làm thủ tục.
Nếu em có chuyện gì, hãy đến văn phòng thám tử trung tâm thành phố tìm Tần Hiển… anh ấy biết phải làm gì…”
Tôi nói càng lúc càng dồn dập, tim đập loạn, đầu óc rối tung.
Đầu dây bên kia, anh lập tức nhận ra có chuyện:
“Tiểu Hiểu, bình tĩnh. Em đang ở đâu, xảy ra chuyện gì?”
“Phanh xe em hỏng rồi… em đang trên cao tốc, đi đến chỗ anh. Tốc độ 113km/h…”
Tôi vốn không định khóc, nhưng nỗi sợ hãi và hoảng loạn khiến giọng run như sắp nấc lên.
Bên kia hỗn loạn, ai đó hét “Gọi cứu hộ!”, ai đó hét “Gọi xe cấp cứu!”.
Giọng Hứa Chu Dã vang lên, cố gắng trấn tĩnh nhưng vẫn lộ vẻ hoảng:
“Tiểu Hiểu, nghe anh, tìm lối thoát hiểm, đừng hoảng…”
“Được… được…”
Tôi hít sâu, cố gắng làm theo lời anh.
May mắn thay, phía trước xuất hiện một lối thoát hiểm.
Tôi siết chặt vô-lăng, làm theo hướng dẫn của anh, lao xe vào đó.
Bánh xe chìm vào lớp cát mềm, xe đâm mạnh vào rào chắn, lực va chạm khiến xe lật nghiêng.
Đầu tôi đập mạnh vào cửa kính, mắt tối sầm.
Trước khi mất ý thức, suy nghĩ cuối cùng của tôi là:
Xong rồi… quên mất chưa nói với anh… lá thư tỏ tình vẫn nằm trong két sắt.
Tôi mơ một giấc mơ.
Trong mơ là năm lớp 8, quãng thời gian Hứa Nghiễn bắt đầu tỏ vẻ khó chịu với tôi chẳng vì lý do gì.
Khi đó, đám fan của anh ta ngày nào cũng chặn tôi ở hành lang, vừa cảnh cáo, vừa mỉa mai:
“Đừng ảo tưởng. Cậu là đứa mồ côi, Hứa Nghiễn không bao giờ để mắt đến cậu đâu.”
Thật ra, tôi vốn chẳng còn hy vọng gì ở anh ta.
Anh ta nhìn hay không, tôi cũng chẳng bận tâm.
Tôi chỉ thấy mệt với cái đám ồn ào suốt ngày quanh quẩn bên mình.
Vì thế, hết tiết học, tôi thường trốn vào một góc vắng để đọc sách – nơi chẳng ai buồn ghé qua.
Và ở góc yên tĩnh ấy, Hứa Chu Dã lần đầu bước vào đời tôi.
Anh nhảy xuống từ bức tường sau trường, xuất hiện đột ngột như nhân vật chính trong phim học đường.
Thấy tôi ngồi dưới chân tường, anh còn ngạc nhiên hơn tôi.
Hai giây sau, vành tai anh đỏ bừng.
“Học sinh cấp hai à?”
“Sao trốn ra đây đọc sách? Có ai bắt nạt em không?”
“Không sao, đừng sợ. Ai bắt nạt thì cứ lên khu cấp ba tìm tôi nhé. Nhưng nhớ, đừng nói với ai hôm nay tôi leo tường trốn học, mất mặt lắm…”
Khi ấy, anh chưa biết tôi là ai.
Nhưng tôi thì biết anh — Hứa Chu Dã, học sinh lớp 12, chú nhỏ “không may mắn” của Hứa Nghiễn.
Dĩ nhiên, tôi không dám thật sự tìm anh.
Nhưng tình cảm của một cô gái tuổi teen mà — càng cấm càng thích.
Từ đó, tôi cứ viện cớ lên khu cấp ba, chỉ để nhìn anh chơi bóng rổ dưới nắng.
Năm tôi hết lớp 8, anh tốt nghiệp.
Nghe nói anh sắp rời Giang Thành.
Tôi do dự mấy ngày, cuối cùng lên mạng tìm một bức thư tỏ tình sến rện, chép lại rồi đưa cho anh.
Kết quả — anh từ chối ngay, không thèm nhận.
Sau đó, tôi không gặp lại anh nữa.
Cho đến buổi tiệc từ thiện năm tôi tốt nghiệp đại học.
Khi bị Hứa Nghiễn tát trước mặt bao người, giữa đám đông xôn xao và ánh đèn lấp lánh, tôi thấy anh.
Hứa Chu Dã đứng giữa đám người, tay cầm ly rượu, dáng vẻ điềm tĩnh, lạnh nhạt và xa cách đến mức khiến tôi nghẹn họng.
Trong mơ, tôi không nhớ rõ ánh mắt anh nhìn tôi tối hôm đó —
Chỉ nhớ rõ cảm giác cay xè nơi ngực khi anh từng thẳng thừng từ chối bức thư năm nào.
Ý thức tôi mơ hồ.
Tỉnh mà như chưa tỉnh.
Giọng nói quen thuộc vang bên tai, hòa lẫn giữa mơ và thực —
“Lâm Tinh Hiểu.”
“Tiểu Hiểu…”
Tôi ấm ức đến phát khóc.
“Hứa Chu Dã… tại sao năm đó anh không nhận thư tỏ tình của em chứ…”