Thích Em Từ Khi Em Vẫn Còn Mặc Đồng Phục

Chương 7



 

Tôi đã nói dối.

Cố kéo dài thời gian, tiếp cận đủ kiểu, vẫn không moi được chứng cứ nào bên cạnh Hứa Xương Long.
Cuối cùng tôi phải giao chuyện này cho người chuyên nghiệp.

Đúng như dự đoán, đoạn ghi âm giọng méo kia khiến Hứa Nghiễn tức giận:

“Lâm Tinh Hiểu, để từ chối tôi mà cô cũng bịa ra trò này à?”

“Cha tôi mấy năm qua có tệ với cô không? Chỉ vì một đoạn ghi âm ghép mà cô nghi ông ấy giết người?”

Đấy, cha con vẫn là cha con. Đến giờ phút quan trọng vẫn che chở nhau.

Tôi cười nhạt:

“Không tệ với tôi? Ông ấy biết anh không muốn hôn nhân này, biết anh mắng tôi trên mạng, biết buổi từ thiện anh tát tôi vì bênh cô ta…”
“Ông ấy biết tôi mỗi lần đến tìm anh đều bị anh và đám bạn bè làm nhục, nhưng vẫn ép tôi đến gần anh. Đến lúc trước lễ đính hôn, tôi phải một mình đi tìm anh.”

“Tại sao ông ta làm vậy, anh có bao giờ nghĩ chưa?”

Hiển nhiên, anh chưa từng nghĩ. Tôi cũng chẳng cần anh tin. Chỉ cần gieo một hạt nghi ngờ là đủ.

“Hứa Nghiễn, anh không tin cũng được. Về hỏi thử đi, tôi không ngại.”

Mục đích đạt rồi, tôi cười nhạt đứng dậy rời đi.

Vừa bước đến cửa, phía sau đã vang lên giọng anh:

“Lâm Tinh Hiểu! Tôi chỉ hỏi em một câu. Những năm qua, em có từng động lòng với tôi chưa?”

Gần như cùng lúc đó, cửa bật mở.

Hứa Chu Dã đứng ở ngưỡng cửa, nghe trọn câu hỏi. Không biết anh đến từ lúc nào, đứng ngoài bao lâu. Phòng cách âm tốt, anh không nghe hết, nhưng ánh mắt đã lạnh như băng:

“Ồ, nói xong chưa?”

Anh nhếch môi cười, nhưng ánh nhìn lướt qua tôi rồi dừng lại trên Hứa Nghiễn mắt đỏ hoe:

“Không định an ủi anh ta à? Trông như sắp vỡ vụn rồi kìa.”

Nói xong, anh quay lưng bỏ đi, không do dự.

Tôi bỗng thấy tim nhói — không chắc người anh muốn tôi an ủi là ai.

Bóng lưng anh xa dần, tôi chợt có dự cảm không lành. Quên cả Hứa Nghiễn, tôi đuổi theo:

“Hứa Chu Dã! Đợi đã!”

Anh dừng. Tôi không kịp phanh, mũi đâm thẳng vào lưng anh.

Cơ bắp rắn chắc khiến tôi đau đến chảy nước mắt. Tôi ngẩng lên, anh nhíu mày:

“Khóc gì thế? Đau lòng vì anh ta à? Hối hận rồi sao?”

Tôi ngơ ngác. Anh vừa nói gì? Tôi đau lòng vì ai cơ?

“Hứa Chu Dã, anh mở to mắt nhìn mũi em đi! Em khóc vì đau, rõ ràng là đau mà!”

Anh nhìn mũi tôi đỏ ửng, vẻ bối rối thoáng qua, giọng mềm lại:

“Ừ… được rồi, đi thôi, đến bệnh viện kiểm tra một chút.”

Nhưng tôi chưa trả lời ngay. Nhìn ánh mắt lảng tránh của anh, nhớ lại câu buột miệng lúc nãy, tôi chợt nhận ra:

Khoan đã… Anh… đang ghen sao?

Lồng ngực tôi ngứa ran như có lông vũ khẽ quét, tim đập thình thịch, tai nóng bừng.

Tôi liều hỏi:

“Hứa Chu Dã, anh ghen vì em gặp Hứa Nghiễn, đúng không?”

Vừa dứt lời, hơi thở của anh khựng lại.

Giây tiếp theo, anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt nóng rực như muốn thiêu cháy luôn đối phương.

“Lâm Tinh Hiểu…”

Giọng anh khàn khàn, chỉ gọi tên thôi mà tim tôi đã nhảy lambada trong lồng ngực.

Nhưng mà… sảnh trước hội sở, người qua kẻ lại — không khí chẳng hợp chút nào cho cảnh “tình chớm nở”.

Anh mới nói được chữ “em” thì người khác ùa vào, cả bầu không khí tan tành như bong bóng xà phòng.

Tiếng chuông điện thoại vang lên — cứu tinh của tôi.
Tôi thầm thở phào, cầu trời anh không nghe được nhịp tim tôi đang đập như trống làng.

Trong khi tôi cúi đầu cố lấy lại bình tĩnh, ánh mắt anh vẫn dừng trên người tôi không rời.

Rồi anh thở dài:
“Tôi phải đi công tác, chắc một tuần mới về.”

“Đi thôi, anh đưa em về trước.”

“Trong lúc tôi vắng, em ngoan ngoãn ở nhà. Đừng đi lung tung, biết chưa?”

Nghe giọng thôi là biết anh bận đến mức sắp chạy đua với thời gian.
Sau khi đưa tôi về, anh quay xe đi mất hút.

Mà khoan…

Anh là “đạo sĩ giả”, sao lại còn phải đi công tác?

Hóa ra, Hứa Chu Dã không chỉ là đạo sĩ giả.
Anh còn là… tổng tài thật.

Bận đến mức biến mất ba ngày liền, không một tin nhắn, không một cuộc gọi.

Tôi tranh thủ về nhà, dọn hết mấy món liên quan đến anh, khóa chặt trong két sắt — như phong ấn một mối tình nguy hiểm.

Xong việc, tôi rủ Bạch Vi ra cà phê kể khổ.
Ai ngờ trong lúc đó, Hứa Nghiễn đã cãi nhau ầm trời với cha mình.

Đến ngày thứ tư, Hứa Xương Long gọi cho tôi.
Giọng ông ta vẫn ôn hòa như thường, chỉ là nghe kỹ sẽ thấy có chút dò xét:

“Tiểu Hiểu à, A Nghiễn sai với cháu, ta đã phạt nó rồi. Hai đứa không có duyên, ta cũng không ép. Nhưng chúng ta vẫn là người một nhà, khi nào rảnh dẫn Chu Dã về ăn cơm nhé?”

Tôi sững lại một giây, rồi bật cười trong lòng.

Đúng như tôi đoán — Hứa Nghiễn nóng tính, chắc chắn đã chạy về mách cha.

Tốt thôi. Nếu họ đã muốn “diễn”, tôi cũng chẳng ngại đổi kịch bản.

“Tôi nghĩ, cha mẹ tôi sẽ không muốn tôi và ông làm người một nhà đâu.”

Giọng tôi lạnh tanh, cúp máy trước khi ông ta kịp nói thêm.

Tôi nhắn ngay cho văn phòng luật sư: “Theo sát động thái nhà họ Hứa, càng chặt càng tốt.”

Nhận được tin phản hồi, tôi mới thở phào… nhưng đêm đó, lại mất ngủ.

Hai giờ sáng.
Tôi nằm trên giường, cầm điện thoại lướt qua lướt lại, chán đến mức muốn gặm chăn.

Đúng lúc đó, một tin nhắn từ số lạ bật lên:

“Chị dâu!!! Mau quản anh Chu đi! Anh ấy còn thức khuya nữa là em toi đời mất!!!”

Chỉ cần đọc văn phong là biết ngay — Diệp Tư Niên.

Tin nhắn kèm một bức ảnh chụp trộm.
Và khi tôi thấy ảnh ấy… tim tôi suýt rớt khỏi lồng ngực.

Hứa Chu Dã mặc vest đen, đeo kính gọng vàng mảnh, trông vừa cấm dục vừa cao quý.
Ánh mắt anh lạnh mà sâu, kiểu “một ánh nhìn đủ khiến người ta tự giác ngoan ngoãn”.

Tôi nhìn đến ngẩn người.

Cà vạt xanh đậm.
Không biết… nếu cởi ra, cảm giác sẽ thế nào nhỉ?

Tim tôi đập như trống trận.
Ngón tay run run nhắn lại:

“Gửi địa chỉ. Trời sáng tôi đến ngay.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.