Người Tình Trong Tim

Tỏ tình với anh trai



Chương 8: Tỏ tình với anh trai

Buổi tiệc gia đình này diễn ra trong gió yên sóng lặng.

Chẳng qua, bên phía Phó Tiện thì yên tĩnh, còn nếu lấy Phó Thời Chinh làm trung tâm, xung quanh anh ta đầy người vây quanh, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Tôi cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.

Có điều, những người này cũng đều là mặt nóng dán mông lạnh, Phó Thời Chinh đứng một mình, vẻ mặt lãnh đạm.

Ngoài người phụ nữ là bạn tiệc đứng bên cạnh ra, Phó Thời Chinh gần như không nói chuyện với bất kỳ ai.

Ngay cả cái gọi là tiệc gia đình này, cũng phân mấy loại khác nhau.

Nhìn cũng đủ chán rồi, tôi thu hồi ánh mắt, định cùng Phó Tiện tán gẫu vài câu.

Vừa cúi đầu, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh ta đang nhìn về phía xa.

Phó thiếu gia nhà tôi cũng đang nhìn nơi đám đông kia tụ tập, có điều.

Dường như không phải đang nhìn Phó Thời Chinh, mà là… người phụ nữ bên cạnh anh ta.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người kia hẳn là chị dâu tương lai của Phó Tiện.

Quen biết Phó Tiện hai ngày nay, ánh mắt của anh ta luôn lạnh nhạt, như thể không có gì trên đời có thể khơi dậy được quan tâm của anh vậy.

Trong lòng tôi thường cảm thán, người này có một khuôn mặt đẹp nhưng lại quá chán đời

Nhưng cách anh nhìn người phụ nữ đó lại rất nồng nhiệt.

Xem ra thì tình cảm của Phó Tiện dành cho người chị dâu tương lai này không bình thường cho lắm.

Khi anh ta nhìn đi hướng khác, tôi cũng quay đầu đi.

Là một bình hoa có đủ tư cách, hơn ai hết bản thân tôi hiểu rõ, không nên đoán tâm tư kim chủ của mình.

Đoán tới đoán lui, nói không chừng sẽ bị thất nghiệp mất.

Vốn nghĩ chỉ cần cùng Phó Tiện ở một nơi vắng vẻ cho đến khi buổi tiệc gia đình kết thúc là xong, nhưng rắc rối vẫn tìm đến tận nơi.

Buổi tiệc vừa qua một nửa, có một cô gái mặc đầm dạ hội màu đen đi đến, nhìn ước chừng khoảng 25, 26 tuổi.

Trước khi đối phương mở miệng, chỉ nhìn qua khuôn mặt của cô ta thì tôi đã biết người này khó đối phó rồi.

Đẹp thì có đẹp, nhưng vẻ mặt lại mang theo sự khắc nghiệt.

Quả nhiên, cô ta vừa đi đến, ánh mắt quét qua khuôn mặt của Phó Tiện, giọng điệu cổ quái nói:

“Phó Tiện, chân anh trị liệu sao rồi? Tôi nghe anh trai nói có lẽ cả đời này anh cũng không thể đứng dậy nổi. Nhưng mà anh cũng đừng nhụt chí, nói không chừng trên đời này thực sự có kỳ tích đó.”

Ngữ điệu này không giống của một tiểu thư con nhà quyền quý, mà giống giọng điệu của một bà thím đứng ở đầu thôn vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm hơn.

Phó Tiện phản ứng như thế nào?

Anh ta không chút phản ứng.

Ngay cả việc liếc mắt nhìn một cái thì người này cũng không thèm, để mặc cô ta sủa ở bên cạnh, còn người này vẫn như cũ dửng dưng không chút quan tâm.

Nhưng xem ra đối phương lại không chịu bỏ cuộc dễ vậy.

Cô ta thuận tay lấy hai ly rượu ở bên cạnh, một ly đưa cho Phó Tiện.

“Đám cưới của anh, tôi bận việc nên không thể tham dự được. Nào, uống một ly rượu chúc mừng muộn đi.”

Nhưng, Phó Tiện không nhận.

Bàn tay cầm ly rượu của cô ta ngừng lại trong không trung, trông có vẻ hơi xấu hổ.

Dừng khoảng hai giây, cô ta nhìn sang phía tôi.

Sau đó lại đưa ly rượu không được nhận kia tới trước mặt tôi.

Tôi liếc nhìn Phó Tiện.

Có lẽ đã chú ý đến ánh mắt của tôi, anh ta nhàn nhạt mở miệng, nhưng những lời nói ra lại không chút giữ thể diện cho cô gái kia.

“Phó Uyển, cô con gái được ông già nhà anh nhận nuôi, từng lén lút tỏ tình với anh.”

…Tôi nghe vậy thì có chút ngượng ngùng, điều này mà cũng có thể nói ra được sao?

Nhìn dáng vẻ của Phó Tiện có thể biết, lúc trước nhất định anh ta không chút niệm tình mà từ chối rồi.

Cũng không trách được khi nãy ngữ điệu của Phó Uyển lại cổ quái như vậy.

Hóa ra một khi con người ta yêu càng đậm, hận sẽ càng sâu.

Phó Uyển cầm ly rượu đã lâu, lúc này lại có người chú ý tới tình huống chỗ chúng tôi, nhìn thấy Phó Tiện không có ý định ngăn cản, tôi đưa tay nhận ly rượu.

Mặc dù là con nuôi nhưng dù gì thì cô ta cũng là đại tiểu thư nhà họ Phó.

Đại tiểu thư kính rượu, sao tôi có thể không tiếp được.

Nhưng…

Khoảnh khắc khi tôi cầm ly rượu, Phó Uyển lại thả tay ra trước.

Tôi không phản ứng kịp, ly rượu cứ thế mà rơi thẳng xuống người… Phó Tiện.

Rượu vang đỏ làm ướt áo vest của anh ta, áo sơ mi trắng bên trong cũng loang lổ dính mấy vết đỏ đậm.

Trông vô cùng nhếch nhác.

Ly rượu từ trên người Phó Tiện lăn hai vòng rồi rơi xuống đất. Một thanh âm giòn tan vang lên, ly rượu vỡ tan, mảnh vỡ của ly văng vào chân tôi, một cơn đau nhói truyền đến.

Sắc mặt Phó Uyển lập tức thay đổi, cô ta nhướng mày, lớn tiếng chất vấn tôi.

“Tôi nể mặt Phó Tiện mới mời cô một ly. Cô không uống thì thôi, lại hất đổ đi là có ý gì?”

Sau khi thành công thu hút sự chú ý của mọi người, Phó Uyển còn không quên châm thêm một câu ẩn ý để làm vở kịch này càng thêm kịch tính?

“Nếu cô tức giận vì mọi người không tham dự hôn lễ thì cứ thẳng nói ra. Nhưng đây là tiệc gia đình của Phó gia, chuyện cô hất ly trước mặt mọi người là đang muốn thách thức nhà họ Phó sao?”

Tôi chau mày nhìn cô ta.

Chà, chụp cho tôi cái tội cũng nặng đó.

Tôi muốn phản bác lại, nhưng lại kiêng dè Phó Tiện, vậy nên cúi đầu nhìn anh ta. Người này vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm đó, chỉ là…

Anh ta khẽ nhướng mày khi tôi nhìn qua.

Không biết liệu bản thân có hiểu nhầm hay không, nhưng ý mà tôi hiểu chính là…

Cứ yên tâm.

Tôi cũng chẳng phải là người đánh chó phải nể mặt chủ gì, vậy nên quyết định đáp trả lại.

“Phó tiểu thư này, cô đừng quy chụp cho tôi cái mũ muốn đối đầu với nhà họ Phó chứ. Đây là lần đầu tiên tôi bước chân vào Phó gí, tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc của Phó gia, càng không phải vô tình thô lỗ. Vừa rồi thật sự là tai nạn, có điều nếu Phó tiểu thư đây khăng khăng muốn tìm cớ để gây chuyện…”

“Thì xem như tôi nhìn cô không vừa mắt đi.”

Nói xong, tôi còn giả vờ tỏ ra ngạc nhiên, sau đó tiếp tục nói, bằng một giọng mà để mọi người trong sảnh tiệc đều có thể nghe thấy được.

“Tuy nhiên, đừng nói là Phó tiểu thư nghĩ rằng tôi có ác cảm với cô vì trước kia cô đã lén tỏ tình với chồng tôi sao?”

Nói xong, tôi đột nhiên che miệng lại. “Chuyện này có thể nói ra được sao?”

Khuôn mặt Phó Uyển từ tái nhợt chuyển trắng bệch.

“Cô đang nói bậy gì vậy! Phó Tiện là anh trai tôi, sao tôi có thể tỏ tình với anh ta?”

“Hơn nữa, cũng chỉ là một thằng què mà thôi, anh ta dựa vào gì chứ?”

Cô ta trông vô cùng tức giận, xem ra chuyện lúc trước Phó Uyển lén tỏ tình với Phó Tiện là chuyện không thể để người khác biết được.

Cuối cùng thì trên danh nghĩa hai người họ cũng đều là con cháu họ Phó.

Còn tôi thì nhún vai nhìn Phó Tiện, bày ra vẻ mặt tủi thân.

“Chồng à, là em nói bậy sao?”

Phó Tiện không nhìn tôi, nhưng khóe môi anh ta rõ ràng cong lên một chút.

Giống như đang cười.

May mắn là Phó Tiện cùng phối hợp rất tốt, anh ta nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu thêm phần khẳng định.

“Không có.”

Hai chữ, thể hiện thái độ của Phó Tiện.

Cùng lúc đó, anh ta quay đầu nhìn tôi, câu nói vừa rồi là dành cho tôi, nhưng giọng nói nhàn nhạt lại lọt vào tai những người trong sảnh tiệc.

“Video tỏ tình vẫn còn đó, nếu em thấy hứng thú thì khi về nhà anh mở cho em xem.”

Tôi nhìn mặt Phó Uyển, mỉm cười trả lời.

“Được, em thật sự muốn xem thử, tỏ tình với anh trai của mình trông như thế nào. Phó tiểu thư đúng là không hổ danh là từng đi du học trở về nha, tư tưởng cũng thật sự cởi mở.”

Ở phía đối diện Phó Uyển bị người khác vạch trần bí mật, cô ta cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa.

Vốn dĩ chúng tôi cách nhau vài bước chân, Phó Uyển chợt tiến lên một bước, giơ tay muốn tát tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.