Người Tình Trong Tim

Sờ đủ chưa?



Chương 9: Sờ đủ chưa?

Cái tát rơi mạnh xuống, nhưng không trúng tôi.

Một cao một thấp, hai bàn tay nắm chặt cổ tay đang vung xuống của Phó Uyển.

Sau vài giây tĩnh lặng, xung quanh vang lên tiếng hít thở.

Một tay là của Phó Tiện, anh ta ngồi trên xe lăn, cánh tay hơi nâng lên ngăn Phó Uyển lại. Còn tay kia chính là thứ khiến mọi người ngạc nhiên.

Là Phó Thời Chinh.

Người vẫn thờ ơ lạnh nhạt từ khi bước vào buổi tiệc, phớt lờ mọi lời chào hỏi của mọi người, Phó Thời Chinh.

Anh ta nắm cổ tay Phó Uyển, ngữ điệu lạnh lùng.

“Quậy đủ chưa?”

Ba chữ, giọng điệu mang theo sự trách móc nặng nề, lập tức làm Phó Uyển im lặng không dám nói gì.

Khi đối mặt với Phó Tiện, ngữ điệu cô ta còn châm chọc kỳ quái, nhưng giờ đây lại đúng chuẩn mực, thậm chí đến việc hít thở còn không dám thở mạnh.

Phó Thời Chinh không nói thêm nữa.

Hoặc là nói, chỉ với thân phận của anh ta thôi bốn chữ kia như vậy là quá đủ rồi.

Ánh mắt Phó Thời Chinh lướt qua Phó Uyển một lượt, rồi hơi ngừng lại trên mặt tôi, sau đó xoay người rời đi.

Ngược lại thì người phụ nữ mặc váy đỏ đứng bên cạnh Phó Thời Chinh trước đó lại đi tới đây.

Khác biệt với sự kiêu căng, ương ngạnh của Phó Uyển, cô gái gật đầu chào hỏi Phó Tiện trước, sau đó nhìn sang tôi.

Bàn tay trắng ngọc ngà thon thả đưa ra trước mặt tôi, “Xin chào, tôi là vợ sắp cưới của Phó Thời Chinh, Ôn Tố.”

Tôi vội vàng bắt tay cô ấy.

Ôn Tố.

Thật đúng là hữu danh vô thực.

Tên gọi vừa thanh nhã lại thuần khiết, dáng người lại trông rất quyến rũ thu hút. Cô ấy trang điểm tinh tế, khi nói chuyện còn cười với tôi, điều đó khiến tôi có cảm giác như mình nhìn thấy tiên nữ vậy.

Điên đảo chúng sinh, có lẽ là nói về kiểu phụ nữ như thế này.

Không có gì ngạc nhiên khi người như cô ấy lại có thể đứng bên cạnh Phó Thời Chinh.

Sau khi nói chuyện vài câu, Ôn Tố rời đi, tôi lại chú ý đến ánh mắt của Phó Tiện, từ đầu đến cuối đều hướng về người chị dâu tương lai kia.

Chưa từng một lần dời đi.

Không nhận ra người này lại si tình đến vậy.

Sau khi Ôn Tố đã đi khỏi, Phó Tiện vẫn không nói gì, nhưng lại sai tôi lấy rượu cho anh ta.

Hết ly này lại tới ly khác.

Phó Tiện nhíu mày, dường như trong lòng chất đầy tâm sự nặng nề.

Sau đó, tôi nhìn không nổi nữa, nhịn không được mà nhỏ giọng nhắc nhở anh ta uống rượu hại cho sức khỏe, chỉ nên uống chừng mực thôi.

Nhưng, Phó Tiện liếc nhìn tôi rồi lục trong túi một lúc, lấy một tấm thẻ đưa cho tôi.

“IM MIỆNG”.

Tôi nhìn chằm chằm tấm thẻ đó mấy giây, vừa định hỏi xem bên trong có bao nhiêu tiền, Phó Tiện đã lên tiếng trước: “Năm vạn, không mật mã.”

“Vâng, thiếu gia.”

Sau khi nhận thẻ, tôi lập tức im lặng, cầm tấm thẻ trên tay nhìn đi nhìn lại, không khỏi chửi thầm trong lòng.

Người này không phải là đại lý thẻ đúng không?

Làm thế nào mà ở đâu, lúc nào cũng đều có thể rút ra một tấm thẻ với số tiền khác nhau như vậy được kia chứ?

Chờ mãi chờ mãi, cuối cùng buổi tiệc gia đình cũng kết thúc.

Tôi thở dài nhẹ nhõm, đẩy Phó Tiện ra khỏi nhà họ Phó. Sau khi lên xe, anh ta cởi áo vest ra, đưa tay day day phần giữa chân mày, nhắm mắt tựa vào lưng ghế.

“Tư Dao.”

“Vâng.”

Tôi vội nhìn sang.

Nhưng đúng lúc xe rẽ vào ngã rẽ, do ngồi không vững nên tôi ngã vào trong lòng Phó Tiện.

Kỳ lạ thật.

Khoảnh khắc khi ngã, theo bản năng tôi vươn tay ra, nhưng cách lớp áo sơ mi dường như lại sờ được.

Cơ bụng.

Cảm giác săn chắc, hình dáng rõ ràng.

Tôi có chút thắc mắc, người này luyện cơ kiểu gì nhỉ, không lẽ ngồi trên xe lăn mà nâng tạ à?

Khi còn đang mải suy nghĩ, giọng nói của Phó Tiện vang lên trên đỉnh đầu tôi.

“Sờ đủ chưa?”

Hả?

Tôi lập tức định thần, thu tay lại, ngồi thẳng người lên.

Nở một nụ cười, tôi cố gắng giải thích: “Vừa rồi xe mới rẽ nên tôi ngồi không vững nên…”

“Ừm.”

Anh ta nhàn nhạt đáp lại, sau đó mở mắt ra, nhìn tài xế ở phía trước. “Tháng sau tăng lương cho anh.”

Người tài xế liên tục nói cảm ơn, còn cười đến híp cả mắt.

Khóe miệng của người tài xế gần kéo đến mang tai, nhưng không hề phát ra tiếng cười.

Chuyện tăng lương qua đi, tôi nhẹ giọng hỏi Phó Tiện vừa rồi gọi tôi có chuyện gì.

Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, không biết từ đâu lấy ra một chiếc túi được chế tác rất tinh xảo đặt vào tay tôi.

Vừa mở ra thì thấy một ít bánh ngọt vừa rồi đã được đóng gói.

Anh vẫn nhớ.

Tôi ngẩn người mất vài giây, rồi mới đưa tay nhận.

Tay nghề đầu bếp riêng của nhà họ Phó rất công phu, món bánh ngọt này có vị hạnh nhân, ngọt nhưng không béo, ăn rất ngon.

Không kìm lòng được, tôi bẻ một miếng đưa tới miệng Phó Tiện.

“Anh cũng nếm thử đi…”

Anh đưa mắt nhìn lướt qua, cũng xem như nể tình mà há miệng ăn hết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.