Chương 10: Biến mất
Đêm thứ hai chúng tôi ngủ chung giường, tôi là người đỡ Phó Tiện lên giường.
Trước khi đi ngủ, có một trợ lý đặc biệt chuyên chăm lo chuyện tắm rửa cho Phó Tiện.
Chờ đến khi anh ta ra khỏi phòng tắm, trên người anh đã thay một bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen.
…Nó với bộ tôi đang mặc trên người là một đôi.
Trong phòng ngủ chỉ mở duy nhất mỗi chiếc đèn ngủ, tôi vội đi tới đẩy xe lăn cho Phó Tiện, thậm chí còn quên đi dép vào, chỉ đi chân trần trên sàn nhà, dù cũng không lạnh lắm nhưng mặt tôi vẫn có chút ửng đỏ.
Tôi và Phó thiếu gia nhiều nhất cũng chỉ là một cặp vợ chồng trên hợp đồng, vậy thì mặc đồ đôi làm gì chứ, ngại chết đi được.
Khi đẩy Phó Tiện về phía giường, người đàn ông này chau mày, liên tục thúc giục tôi.
Mãi cho đến khi tôi đỡ anh ta lên giường, anh mới lướt nhìn qua đôi chân trần trên sàn nhà của tôi rồi nói một câu mặt đất lạnh.
Vậy là tôi ngoan ngoãn leo lên giường.
Người này mặc dù hai chân tàn tật, tính tình có chút lãnh đạm, nhưng xem như còn biết quan tâm.
Nửa đêm, bỗng dưng tôi lại nhớ đến cái ôm ấm áp, vững chãi khi nằm trong vòng tay của Phó Tiện hôm nay.
Nghĩ đến đó thì không tài nào ngủ được nữa.
Phó Tiện ở bên cạnh có lẽ đã ngủ rồi. Có thể vì uống rượu nên anh ta ngủ rất say, thậm chí trong khi ngủ còn nói mớ nữa.
“Tư Dao, thật ra tấm thẻ đó… không có tiền.”
Sau khi nói xong, trong giây lát anh lại ngủ thiếp đi.
Còn tôi nắm chặt tấm thẻ ngân hàng được Phó Tiệm nhét vào tay hôm nay, không ngủ được.
Buổi sáng thức dậy, bên cạnh trống trơn.
Tôi cứ tưởng rằng mặt trời đã lên cao, nhưng khi kéo rèm cửa ra, bên ngoài là một mảng xám xịt. Liếc nhìn qua đồng hồ treo trên tường, chỉ mới hơn năm giờ sáng.
Tôi ngáp một cái, mang dép lê đi vào phòng tắm, vốn định lên giường ngủ thêm chút nữa, nhưng lại lo lắng cho Phó Tiện.
Anh ta di chuyển khó khăn, nhưng mới sáng sớm đã đi đâu rồi?
Vậy là tôi quấn chặt đồ ngủ, rời khỏi phòng.
Hành lang lờ mờ ánh sáng của đèn đêm.
Tôi đi đến cầu thang, nhìn thoáng qua.
Phòng khách ở tầng một cũng không một bóng người.
Tôi nghĩ có lẽ Phó Tiện có việc nên đã ra ngoài.
Vừa lúc tôi định quay trở lại phòng ngủ, chợt nghe thấy giọng nói của Phó Tiện.
Giọng điệu trầm thấp lạnh lùng, nhưng tôi không nghe rõ cụ thể anh ta đang nói gì.
Theo âm thanh thì có vẻ như nó phát ra từ căn phòng nào đó ở hành lang tầng một.
Tôi không nên tò mò, cũng nên lựa chọn cách khôn ngoan vờ không biết gì.
Nhưng mà…
Không hiểu vì sao tôi lại lặng lẽ xuống lầu, bước đến đó.
Đứng nép ở ngoài cửa phòng, tôi nín thở quan sát cảnh tượng bên trong thông qua khe cửa khép hờ.
Tuy nhiên, những gì tôi chứng kiến đã làm tôi kinh ngạc.
Phó Tiện, người lãnh đạm và dường như không quan tâm đến mọi chuyện trên đời, lúc này đây dường như lại giống một người hoàn toàn khác.
Anh ta mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen rộng, ngồi trên ghế, khuôn mặt lạnh lùng, trong ánh mắt sắc lạnh đó chỉ có hơn chứ không hề kém Phó Thời Chinh.
“Một phút, giải thích rõ ràng.”
Phó Tiện dựa người vào ghế, châm một điếu thuốc, nhàn nhạt nói.
Di chuyển tầm mắt đi một chút, sau đó tôi thấy.
Ngoài những vệ sĩ mặc đồ đen đứng xung quanh Phó Tiện ra, thì còn có một người đàn ông đang quỳ trên mặt đất.
Người đàn ông đang quỳ quay lưng về phía tôi nên tôi không nhìn rõ được mặt đối phương.
Sau khi Phó Tiện nói xong, cơ thể của người kia như đông cứng lại, nhưng từ đầu đến cuối không nói gì.
Phó Tiện cũng không nói thêm gì, chỉ đưa mắt nhìn người kia, trên tay vẫn còn kẹp điếu thuốc.
Từ góc độ của tôi có thể thấy khuôn mặt của Phó Tiện.
Cũng như, sự lạnh lùng trong đôi mắt đó.
Qua mấy ngày sống chung với nhau, nhưng đến giờ tôi mới phát hiện ra Phó Tiện lại khiến cho người ta thấy áp lực lớn như vậy.
Trong lúc còn đang thất thần, ở trong phòng Phó Tiện đột nhiên lớn giọng nói gì đó, như muốn nhắc nhở người đàn ông đang quỳ kia hãy thành thật.
Nhưng tôi bị anh ta làm giật mình, tay run run, tôi đã đẩy cánh cửa ra một chút.
Cánh cửa hé mở, tôi chậm rãi đối diện với Phó Tiện, người đàn ông cả người như toát đầy sát khí đang ngả người trên ghế kia.
Bầu không khí ngượng ngùng lúc này như ngưng đọng lại.
“Cái đó…”
Da đầu tôi căng lại, cắn răng nhìn Phó Tiện: “Thức dậy không nhìn thấy anh, có chút lo lắng nên mới xuống dưới nhà tìm, nếu anh không có việc gì thì tôi lên lầu đây…”
Nói rồi tôi xoay người định rời đi.
“Đợi đã.”
Là giọng của Phó Tiện.
Ngữ điệu anh ta nhẹ nhàng, không còn là giọng điệu tùy ý như trước, lần này rất vững vàng.
Hai từ ngắn ngủi, nhưng mang theo sự lạnh lẽo.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi quay người lại. Lại bắt gặp ánh mắt Phó Tiện đang nhìn chằm chằm đôi chân của tôi, anh ta hơi chau mày.
Tôi cũng đưa mắt nhìn theo ánh mắt của anh.
Ra là vì tôi lần nữa đi chân trần.
Ừm, vừa rồi vì để thuận tiện cho việc nghe lén, tôi đã cởi dép để trên cầu thang, sau đó lại đi chân trần tới đây.
Khi đó do cảm thấy lo lắng đến nỗi thậm chí tôi không cảm thấy lạnh chút nào.
Phó Tiện vẫy tay ra hiệu với một trợ lý bên cạnh, người này lập tức hiểu ý, đẩy xe lăn tới, sau đó giúp anh ta ngồi lên.
Anh đến trước mặt tôi, đôi mắt vẫn như cũ, lạnh lẽo tột cùng.
Nhìn đến mức lòng tôi như có lông vũ chạm phải.
“Phó…”
Tôi muốn nói thêm, nhưng mở miệng chỉ nói đến họ của anh ta thì ngừng lại.
Lúc này tôi nên gọi anh là gì đây?
Gọi Phó thiếu gia thì nghe có vẻ xa lạ quá.
Phó Tiện? Dường như mối quan hệ giữa chúng tôi còn chưa đủ tốt đến mức có thể gọi thẳng tên anh ta.
Tôi vẫn còn đang do dự, Phó Tiện đã hành động trước rồi.
Anh ta đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, có chút dùng sức.
Tôi theo đó ngã vào trong lòng anh ta.
Phó Tiện ngồi trên xe lăn, còn tôi ngồi trên đùi anh ta.
Tim tôi đập loạn nhịp.
Không phải vì ngại ngùng, mà là gấp gáp.
Hai chân của người này vốn đã tàn rồi, giờ tôi lại ngồi như vậy sẽ không phế hơn đấy chứ?
Vậy nên tôi vội vàng chống tay vịn xe lăn định đứng dậy, nhưng không biết bản thân vô tình ấn trúng nút gì mà khiến chiếc xe lăn chầm chậm chạy về bức tường trước mặt…
May mắn là Phó Tiện kịp thời dừng xe lăn lại.
Anh ta nhíu mày, ấn tôi ngồi lại lần nữa: “Ngồi yên”.
Ngữ điệu lạnh lùng làm tôi có chút sợ, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.
Phó Tiện cứ như vậy ôm tôi vào lòng, điều khiển xe lăn lên lầu.
Trong biệt thự có thiết kế thang máy cho nên cũng không cần phải lo lắng vấn đề Phó Tiện chuyển lên xuống lầu thế nào.
Cứ như vậy, cả người tôi cứng nhắc trở về phòng.
Vì sợ đè hỏng anh ta nên trong suốt thời gian đó tôi còn không dám cử đông.
Khi đi đến bên giường, mặt tôi đã đã nóng bừng.
Nếu không phải bây giờ sự tình không được tiện cho lắm, thực sự tôi rất muốn gọi cho mẹ, nói với bà về sau đừng tin vào mấy tin đồn bịa đặt đó nữa.
Là ai lại nói người hai chân bị tàn tật như Phó Tiện nên không thể “dùng” được kia chứ?