Người Tình Trong Tim

Cưỡng hôn



Chương 15: Cưỡng hôn

“Kết hôn” cũng được mấy ngày, hôm nay là lần đầu tiên tôi ở một mình.

Sau khi trở về biệt thự, Phó Tiện bảo tôi về phòng, còn anh ta không biết đã đi đâu.

Vì mãi nghĩ về cảm xúc của Phó Tiện khiến tôi có chút bồn chồn trong lòng.

Dù sao thì đối phương cũng là kim chủ, Phó Tiện mà nổi giận thì người gặp xui xẻo chính là tôi.

Sau khi hạ quyết tâm, tôi xuống lầu đi dạo một vòng.

Nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Phó Tiện.

Phó thiếu gia này thích yên tĩnh, lại không thích người khác xuất hiện trong khu vực mình sinh hoạt, nên việc dọn dẹp biệt thự luôn được nhân viên thực hiện vào một thời điểm nhất định.

Đến tối, căn biệt thự rộng lớn như vậy lại chìm vào trống vắng nên đem lại cảm giác có chút đáng sợ.

Ngó nghiêng một vòng, tôi vội quay bước trở về.

Phó Tiện vẫn chưa về.

Vừa đúng lúc mẹ gửi mấy tin nhắn cho tôi, tôi cuộn mình trùm chăn, trả lời Wechat câu được câu mất.

Cảm giác buồn ngủ lớn dần lớn dần.

Khi sắp chìm vào giấc ngủ, chiếc chăn trùm trên đỉnh đầu bất chợt bị ai đó kéo ra.

Tiếng thét chói tai nghẹn giọng ứ nơi cổ họng, qua ánh trăng bên ngoài cửa sổ, tôi nhìn rõ được khuôn mặt người đối diện.

Là Phó Tiện.

Anh ta dùng hai tay trói chặt tôi, nụ hôn mang theo mùi rượu nồng nặc theo đó rơi xuống tới tấp.

Ở đuôi mày, ở khóe mắt.

Ở trên môi.

Phó Tiện thả một tay ra, bóp mạnh cằm tôi, ngang ngược mà hôn tôi.

Còn tôi ngẩn ngơ nhìn anh, thậm chí phản ứng cũng không kịp.

Nụ hôn này mạnh liệt và thô bạo.

“Tư Dao.”

Phó Tiện thầm gọi tên tôi, bàn tay đang bóp cằm tôi chuyển sang vuốt ve khuôn mặt tôi.

“Anh vốn định từ từ tiến tới bên cạnh em, nhưng tại sao em lại không ngoan?”

Thật sự tôi rất muốn nói, tôi rõ ràng rất ngoan ngoãn, tất cả đều do anh trai của anh cố ý gây chuyện, điều đó khiến anh đây nhìn thấy cái gọi là dáng vẻ mập mờ của tôi và Phó Thời Chinh.

Nhưng những lời ấy đến miệng còn chưa kịp nói ra, tất cả đã bị Phó Tiện chặn lại bằng những nụ hôn.

Thậm chí còn không cho tôi cơ hội để giải thích.

Anh chống xuống giường, cúi người nhìn tôi.

Dưới ánh trăng, làm bật lên đôi mắt tỏa sáng lấp lánh.

“Tư Dao.”

Cơn say dần qua, Phó Tiện dường như khôi phục được chút lý trí.

Anh ta khàn giọng hỏi tôi: “Em có biết, khi anh muốn chọn một bình hoa để kết hôn,vì sao lại chọn em không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.