Người Tình Trong Tim

Đăng ký kết hôn



Chương 16: Đăng ký kết hôn

Tôi lắc đầu.

Thật sự tôi cũng không biết tại sao chuyện tốt này lại nhằm ngay đầu mình mà rớt trúng.

Không cần đổi chác cơ thể, cũng không cần bán đứng linh hồn, chỉ cần kết hôn, làm một bình hoa, là đã có hàng chục triệu tới tay.

Loại mua bán như này, chỉ sợ có hàng tá cô gái vắt óc suy nghĩ để có được.

Tại sao lại cố tình dừng đúng ở chỗ tôi?

Phó Tiện sau một lúc lâu cũng không có thêm động tĩnh nào, tôi hơi mất kiên nhẫn, đặt tay trên ngực anh, thấp giọng hỏi: “Tại sao?”

Ánh mắt của Phó Tiện lướt qua mặt tôi, sau cùng dừng lại trên môi tôi.

Anh mím môi dưới, yết hầu lặng lẽ lăn xuống.

Trong giây phút này thời gian như ngưng đọng lại.

Tôi nín thở nhìn Phó Tiện, nhịp tim không tự chủ mà tăng nhanh, mãi khi chờ được Phó Tiện mở lời, vậy mà câu trả lời của người này lại là.

“Về sau sẽ nói cho em biết.”

“…”

Tôi định cả gan nói không được, nhưng chỉ mới vừa cử động một chút, phần dây áo ngủ đột nhiên rơi từ bả vai xuống.

Phó Tiện đưa mắt nhìn theo.

Khoảnh khắc ánh mắt kia dừng lại, nóng rực như lửa thiêu đốt.

Tôi đẩy anh ra rồi kéo dây áo lên.

“Cái đó…”

Bởi vì gấp gáp nên tôi nói năng không lưu loát.

“Khuya rồi, nên ngủ sớm một chút.”

Nghe vậy, Phó Tiện lại cười: “Đây là, mời chào anh sao?”

Tôi đỏ mặt lắc đầu, định mở miệng nói thì bị anh chặn trước.

“Tư Dao, anh uống rượu.”

Tôi nuốt nước miếng: “Cho nên?”

Phó Tiện dùng một tay nới lỏng hai cúc áo sơ mi, trong ánh mắt nhuốm đầy dục vọng.

“Thì rất khó kiểm soát được.”

Tuy rằng nói vậy nhưng anh cũng chỉ cười, không tiến thêm một bước nào.

Ước chừng nửa phút sau, Phó Tiện trở mình nằm nghiêng. Từ đầu đến cuối, đôi chân kia đều mềm nhũn không có lấy chút sức lực nào, cả quá trình đều là hai cánh tay của Phó Tiện dùng sức.

Tôi cảm thấy có chút đau lòng.

Hóa ra chân người này thực sự hỏng rồi.

Trước đây tôi vẫn còn nghĩ, liệu có phải Phó Tiện chỉ là đang giả heo ăn thịt hổ, cố tình giả tàn tật hay không.

Sau khi nằm xuống, qua một lúc lâu người bên cạnh cũng không có thêm động tĩnh gì.

Ngay khi tôi nghĩ anh đã ngủ rồi, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến giọng nói trầm thấp của Phó Tiện.

“Cho em một cơ hội kiếm tiền, có muốn không?”

Chỉ là giọng nói trầm thấp dễ nghe thường ngày của Phó Tiện giờ lại khàn khàn mất tiếng.

“Muốn muốn muốn.”

Tôi chống tay lên giường nhìn anh, vội vàng hỏi là cơ hội gì.

Anh nghiêng đầu sang nhìn tôi: “Đăng ký kết hôn.”

Đăng ký kết hôn?

Tôi có hơi mơ hồ, lần trước tổ chức hôn lễ, không phải chỉ là hình thức, là hôn nhân trên danh nghĩa thôi sao?

Vì sao phải hợp pháp hóa chuyện này?

Tôi do dự một chút, thận trọng hỏi: “Vậy… Có thời hạn không?”

Phó Tiện im lặng vài giây, “Ba năm, mười triệu?”

Có vẻ như kim chủ đây cũng không được tự tin nên mới đột ngột hỏi tôi.

Còn tôi thì, tôi nắm lấy tay anh. “Thành giao!”

Vì sợ người này đổi ý, tôi còn đặc biệt đặt đồng hồ báo thức cho sáng mai, dự định có mặt ngay khi Cục Dân Chính vừa mở cửa.

Chỉ là sau khi bình tĩnh lại, tôi vẫn không nén được nghi ngờ trong lòng mà hỏi anh tại sao.

Hai mắt Phó Tiện nhắm lại, giọng nói cũng trở về vẻ dửng dưng ngày thường. “Đừng có hỏi chuyện của kim chủ.”

“…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.