Chương 23: Hoá ra đều là thật
Từ trong hồi ức đi ra, tựa vào đầu giường, tôi yên lặng nghe Phó Tiện kể câu chuyện sau khi anh rời đi.
Anh nói, từ sau khi trốn khỏi cô nhi viện, anh lưu lạc đầu đường.
Nhưng không dám đi quá xa.
Phó Tiện sợ nếu như đi quá xa sẽ không còn được gặp lại tôi nữa.
Anh thường lẻn về gặp tôi.
Trong bóng đêm, ở cửa cô nhi viện.
Nhưng anh không dám gặp mặt tôi, sợ nếu bị phát hiện khiến tôi bị liên lụy, và cũng sợ…
Gặp tôi rồi, mình sẽ không đành lòng đi nữa.
Mãi cho đến khi tôi được nhận nuôi.
Mà người nhận nuôi tôi chính là người mẹ hiện giờ của tôi.
Sau khi tôi được nhận nuôi, Phó Tiện lặng lẽ đi theo, âm thầm quan sát một thời gian, nhưng mẹ tôi đối xử với tôi rất tốt, bà dành tất cả tâm tư và tình cảm của mình dành cho tôi.
Tôi thật sự rất hạnh phúc.
Bà trước sau không hề yêu đương, vẫn luôn một mình nuôi nấng tôi.
Lúc này Phó Tiện mới yên tâm rời đi.
Về phần tôi sau khi rời khỏi cô nhi viện năm bảy tuổi, được mẹ đón về nhà, kể từ đó về sau trong tình yêu thương của mẹ mà lớn lên.
Mẹ tôi là một người phụ nữ rất mạnh mẽ.
Bà yêu ghét rõ ràng, bà mê tiền cũng ham hư vinh. Nhưng khi trên người chỉ còn năm đồng, bà sẽ cho tôi ba đồng mua bánh mì, một đồng mua nước, rồi dành một đồng còn lại cho người ăn xin đáng thương ven đường.
Mẹ tôi cực kỳ xinh đẹp, bà thích nhất là mặc đồ màu đỏ rực, một màu không phải ai cũng mặc được.
Cả đời của bà giống như một bông hồng, đỏ tươi rực rỡ.
Đỏ đến chói mắt.
Bây giờ tôi biết lúc trước mẹ gả tôi cho Phó Tiện có lẽ còn có mục đích khác, nhưng tôi vẫn không ghét bà.
Thật vậy, nếu không có bà, sẽ không có Tư Dao ngày hôm nay.
Bóng đêm tĩnh lặng, giọng nói của Phó Tiện trầm thấp dễ nghe, anh tiếp tục kể lại chuyện cũ của mình. Có điều, những chuyện sau đó đều được anh nhẹ nhàng bâng quơ gói gọn trong vài câu.
Phó Tiện không muốn kể chi tiết những khó khăn và khổ sở bản thân đã trải qua, tôi cũng không muốn hỏi kỹ.
Anh nói, sau đó nữa, khi đang bơ vơ lưu lạc, mẹ anh tìm được anh.
Người đã lâu không rơi nước mắt như Phó Tiện kích động đến rơi nước mắt. Anh vốn tưởng rằng, mẹ tới đón mình về nhà.
Nhưng, bà ấy dẫn Phó Tiện đi mua quần áo mới, đi ăn những món ngon.
Sau đó lại dẫn anh đến nhà họ Phó, tìm Phó Tri Thành đòi một danh phận.
Nói là đòi danh phận, nhưng trong lòng bà ta hiểu rõ không có khả năng đó, bà ta chỉ mang theo Phó Tiện đến để đòi tiền.
Chỉ là mẹ Phó Tiện đã đánh giá cao vị trí của anh trong lòng Phó Tri Thành, cũng xem nhẹ sự nhẫn tâm của ông ta.
Phó Tri Thành không phải là người để mặc cho người ta thao túng. Cũng giống như lúc trước ông ta sai người dàn dựng tai nạn ngoài ý muốn cho mẹ tôi, sau khi Phó Tri Thành đuổi hai mẹ con Phó Tiện đi, lại chi một số tiền lớn sai người dàn dựng một vụ tai nạn ngoài ý muốn cho mẹ ruột Phó Tiện.
Là Phó Tiện đã cứu mẹ mình.
Cũng bởi vì vậy mà anh mất đi đôi chân, tàn tật suốt đời.
Nhưng Phó Tiện vẫn không thể cứu được mẹ của mình.
Thậm chí còn chưa kịp cảm nhận tình thương mất rồi tìm lại được của mẹ thì mẹ anh đã không còn ở trên đời nữa.
Phó Tiện hận mẹ của mình, nhưng đối với Phó Tri Thành thì mối hận đó càng sâu hơn.
Dù gì cũng là máu mủ ruột thịt, Phó Tri Thành đã đưa Phó Tiện vào một bệnh viện tư nhân, ra sức điều trị tích cực, còn chuyển vào tài khoản của anh một khoản tiền lớn, đủ để Phó Tiện sống cả đời không cần lo nghĩ.
Nhưng ngay cả một người có tiền như Phó Tri Thành vẫn không thể trị khỏi đôi chân của Phó Tiện.
Sau đó Phó Tiện rời đi, dựa vào số tiền kia, người đàn ông ngồi trên xe lăn này một tay gây dựng một vùng trời riêng cho mình trong thương trường.
Nhắc tới chuyện cũ, Phó Tiện hơi chau mày, trong ánh mắt chợt lóe lên sự hung ác, rất giống cậu bé sói con năm đó.
Vài giây sau, Phó Tiện nhanh chóng bình tâm lại, tiếp tục kể cho tôi nghe.
Anh nói, mấy năm trước đứa con trai bảo bối của Phó Tri Thành và người vợ quá cố kia đột ngột qua đời. Sau khi nhận ra mình tuyệt hậu, ông ta kêu trời khóc đất, nhưng trong đau đớn bi thương lại chợt nhớ ra mình còn có một đứa con rơi đang lưu lạc bên ngoài.
Thế nên sau khi vận dụng mọi quan hệ mình có, Phó Tri Thành đã tìm được Phó Tiện.
Đáng tiếc là anh không chịu nhận tổ quy tông, cũng không cho Phó Tri Thành để người khác biết được mối quan hệ giữa bọn họ.
Phó Tri Thành đều đồng ý hết những yêu cầu đó, ông ta biết Phó Tiện hận mình nên vẫn luôn cẩn thận lấy lòng, bù đắp.
Nhưng sau bao năm sống đầu đường xó chợ, nhiều năm bị thờ ơ, năm đó Phó Tri Thành biết rõ Phó Tiện đang ở bên cạnh mẹ mình nhưng vẫn thuê người dàn dựng vụ tai nạn ngoài ý muốn kia.
Phó Tri Thành năm đó chưa từng để ý đến sống chết của Phó Tiện.
Không muốn giết anh, nhưng nếu Phó Tiện ngoài ý muốn cũng chết theo, Phó Tri Thành cũng sẽ không đau buồn.
Chuyện sau đó chính là khi ông ta muốn chọn vợ cho Phó Tiện, mẹ tôi đã chủ động tìm đến.
Bà cười nói giới thiệu cho Phó Tiện một cuộc hôn nhân.
Đối tượng là tôi.
Anh lập tức đồng ý.
Sính lễ mẹ tôi đòi mười triệu, Phó Tiện nửa câu cũng không từ chối.
Lại sau đó, cái gọi là vun đắp tình cảm mười phút trước khi hôn lễ diễn ra, lại là cuộc gặp gỡ chính thức đầu tiên của chúng tôi sau nhiều năm.
Sau khi biết được tất cả, nhìn lại mọi thứ bằng cảm nhận hiện tại.
Tôi chợt hiểu được ‘sự dịu dàng’ lúc trước của Phó Tiện.
Giống như, buổi tiệc gia đình của nhà họ Phó lúc trước, tôi chỉ thuận miệng nói món bánh ngọt ngon, khi về Phó Tiện thật sự đã gói chúng mang về cho tôi.
Tôi đi chân trần xuống lầu nghe lén, anh không những không trách tôi, trái lại còn kéo tôi ngồi trên đùi mình vì sợ chân tôi lạnh.
Khi Phó Thời Chinh cố tình mập mờ với tôi, ánh mắt anh tức giận đến mức muốn giết người.
Hoá ra, tất cả đều không phải giả vờ.