Chương 24: Ác giả ác báo
Đêm đó, Phó Tiện lại uống rượu.
Chúng tôi uống rất nhiều, cũng trò chuyện rất nhiều.
Sau đó, chúng tôi đều uống quá nhiều.
Đêm tối cô đơn, rượu say lòng người, hai người trong lòng thành thật với nhau luôn dễ phát sinh thêm chuyện.
Kiểu như, Phó Tiện hôn lên môi tôi.
Kiểu như, tôi run rẩy nhắm mắt lại, chủ động đón ý hùa theo.
Tin đồn là giả.
Phó Tiện không phải không được, nhưng cũng có tin đồn nói, chân của anh bị tật là giả.
Đáng tiếc, tin đồn này là giả.
Hai chân Phó Tiện đúng thật đã tàn tật.
Nhưng khi, người bên cạnh dịu dàng ghé sát vào tai tôi nhẹ giọng nói: “Yên tâm, chân anh vẫn còn chữa được.”
Phó Tiện nói nếu không phải chân mình còn chữa được, anh cũng sẽ không kết hôn với tôi.
Tôi muốn lắc đầu nói không sao, cho dù thế nào cũng có thể chấp nhận được.
Nhưng môi đã bị anh lấp kín, một từ cũng không thể nói ra.
Ánh trăng đêm nay dịu dàng đến lạ, cả Phó Tiện cũng vậy.
Chuyện cũ được phơi bày, tôi và Phó Tiện từ cái gọi là hôn nhân hợp đồng biến thành vợ chồng thật sự.
Hôn lễ đã cử hành, giấy kết hôn cũng đã nhận.
Giờ ngay cả chuyện vợ chồng cũng có.
Thật sự khẳng định không phải vợ chồng giả.
Sau đêm đó, Phó Tiện dường như trở thành một người khác. Trước mặt người ngoài, anh vẫn dửng dưng, lạnh lùng, nhưng khi chỉ có hai chúng tôi, anh nghiễm nhiên lại trở thành tùy tùng nhỏ của năm đó.
Vài ngày sau, vừa đúng là sinh nhật của Phó Tri Thành.
Buổi tiệc lần này so với buổi tiệc gia đình lần trước đúng thực không cùng đẳng cấp.
Hai ngày trước buổi tiệc, Phó Tri Thành gọi điện cho Phó Tiện, cẩn thận dò hỏi đến khi đó anh có muốn tới hay không.
Mà bên này Phó Tiện không chút để tâm nghe rồi quay đầu nhìn về phía tôi.
Thấy tôi gật đầu, anh mới đồng ý.
Vào ngày sinh nhật, Phó Tiện nắm tay tôi cùng tham dự.
Buổi tiệc được tổ chức ở một khách sạn của Phó thị. Sảnh tiệc rộng đến nỗi có thể chứa hơn một ngàn người.
Ngay khi bóng dáng của Phó Tiện xuất hiện ở lối vào, Phó Tri Thành đã đi tới đón.
Có điều, mới đi được nửa đường, ông ta đã bị ánh mắt lạnh nhạt của Phó Tiện ép lui, dừng chân lại, ông ta cười khổ một tiếng, sau đó không qua đây nữa.
Mọi người nhìn có chút khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Dù sao thì, trong mắt người khác, Phó Tiện bất quá cũng chỉ một đứa con nuôi đã không được yêu thương lại còn tàn tật.
Lần này Phó Uyển lại đi đến, cô ta tươi cười chào hỏi Phó Tiện, nhưng trong mắt lại đầy không cam lòng yêu thích.
Đúng là một cô gái đầy mâu thuẫn.
Rõ ràng hết lòng thích Phó Tiện, nhưng lại muốn bày ra dáng vẻ, thái độ kiêu căng chế giễu anh.
Cứ như vậy thì cô ta sẽ không còn là cô gái đáng thương yêu mà không có được kia.
Thậm chí Phó Tiện còn không thèm để ý sự châm chọc của Phó Uyển, cho đến khi.
Cô ta chĩa mũi dùi về phía tôi.
Phó Uyển cười nhạo chiếc váy tôi mặc hôm nay, ngữ điệu mỉa mai tôi không cùng đẳng cấp.
Thật ra tôi cũng không để tâm lắm, nhưng nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm thấp.
Quay lại vừa thấy, quả nhiên sắc mặt của Phó Tiện đã trở nên lạnh lùng.
Trước mặt đông đảo khách khứa, anh trực tiếp thay tôi đánh trả, liếc nhìn Phó Uyển một cái, anh nhẹ giọng an ủi tôi.
“Không sao, định nghĩa đẳng cấp của mỗi người không giống nhau, trong khái niệm của cô ta tiêu chuẩn có lẽ eo to cổ ngắn mới hợp.”
Phía bên kia, Phó Uyển tự sờ cổ mình, vừa tức giận vừa xấu hổ, cô ta tức giận đến mức suýt cả rơi nước mắt.
Phó Uyển không dám làm xằng làm bậy, Phó Thời Chinh lại kịp thời đi tới, dùng câu lấy đại cục làm trọng âm thầm chống lưng cho Phó Uyển.
Anh ta nghiêm mặt, tư cách là anh cả mà lên giọng trách cứ, nói hôm nay là sinh nhật của Phó Tri Thành, hai anh em Phó Tiện vừa gặp đã gây chuyện xấu hổ, như vậy chẳng phải sẽ khiến người ngoài chê cười hay sao.
Nhưng Phó Thời Chinh mới nói được một nửa, Phó Tiện đưa tay xoa chân mày, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
“Nói xong chưa?”
Nói xong, anh lập tức nắm tay tôi, dẫn tôi đi thẳng vào trung tâm sảnh tiệc.
Ở giữa sảnh tiệc, người được mọi người chào đón vây quanh – Phó Tri Thành vẫn luôn dán mắt vào con trai mình.
Ngẫm lại cũng khiến người ta suy ngẫm.
Phó Tri Thành khi còn trẻ thủ đoạn tàn nhẫn hung ác, không chỉ với người ngoài mà những người bên cạnh cũng vậy.
Nhưng dù khi còn trẻ ông ta có tàn ác máu lạnh đến đâu, sau khi có tuổi cũng trở nên mềm lòng. Ngày trẻ đã nếm trải cái gọi là quyền lực và tiền tài, hiện giờ chỉ muốn trải nghiệm chút tình thân.
Sau khi nhìn thấy những sự phù hoa, Phó Tri Thành bắt đầu giống những người lớn tuổi bình thường, muốn một hạnh phúc giản đơn nhất, được con cháu phụng dưỡng, sống hết phần đời còn lại.
Đúng là thật đáng tiếc.
Vợ của ông ta đã qua đời, bản thân bị phế, con trai lớn năm đó cũng chết trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn.
Mà giọt máu duy nhất lại vì hận Phó Tri Thành mà không chịu nhận tổ quy tông, hơn còn bị chính ông ta hại cho tàn tật.
Đối với ông ta hiện giờ mà nói, điều này so với hình phạt phá sản chắc chắn còn khó chịu hơn nhiều.
Có điều, ai có thể không nói gieo nhân nào gặt quả đó.