Chương 10:
Tôi chợt tỉnh lại.
Phát hiện năm người trong phòng họp đều đang dùng ánh mắt chế nhạo nhìn tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra, tôi đã vô tình nói ra tiếng lòng của mình.
Khi tôi không tập trung, tôi hay vô tình nói ra những gì mình đang suy nghĩ.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Giờ phút này, cảm giác của tôi chính là quê chữ ê kéo dài
Nếu xuất hiện một vết nứt trên mặt đất, tôi sẽ không chút do dự mà nhảy xuống.
Nhưng có một người kiên quyết không muốn buông tha cho tôi.
Là một cô gái cao, gầy, dáng ngon khinh bỉ nhìn tôi.
Sau đó trêu chọc Giang Hàn một cách thân quen.
“Anh Hàn, anh cảm thấy người đó có tư cách gả cho anh không?”
Cô gái này tên là Phương Dao, trưởng phòng kế hoạch, tôi nghe đồng nghiệp nói cô ta mới từ nước ngoài trở về, có lẽ cũng là cô chiêu của một tập đoàn giàu có nào đó.
Tôi cảm nhận được cô ta có ý với Giang Hàn.
Hình như Giang Hàn và cô ta cũng khá quen thân nhau.
Cô ta cố tình hỏi như vậy chỉ để tôi xấu hổ hơn thôi.
Đang nghĩ xem nên lấy cớ gì để chuồn đi.
Giang Hàn đột nhiên dùng ánh mắt thâm thúy nhìn tôi, dửng dưng nói. “Ít nhất là người như cô Tô mới đủ tư cách gả cho tôi.”
Cả phòng họp đột nhiên im lặng.
Mọi người há hốc mồm, hoài nghi nhân sinh có phải mình nghe nhầm không.
Tôi cũng há mồm đến mức cằm suýt thì rớt xuống đất.
Giang Hàn, anh vừa nói cái gì!