Một Chữ Thiện

Cứu người



Chương 1: Cứu người

Mùa hè năm 13 tuổi.

Tôi nhớ mang máng ngày đó mặt trời vô cùng nóng bức.

Tan học, tôi liếm kem, ngồi ở ghế sau xe điện của ba cùng nhau về nhà.

Đột nhiên, cách đó không xa trong hồ truyền đến tiếng thét chói tai của một cô gái:

“Cứu! Cứu! Cứu với!”

Ba tôi lập tức dừng xe điện, chạy về phía phát ra âm thanh.

Tôi nhìn thấy một cô gái đang giãy dụa trong hồ và sắp chìm xuống.

Ở bên hồ, còn có hai cô gái đang đứng lo lắng, hình như là bạn của cô gái đó.

Ba tôi không có một tia do dự, ném điện thoại trên bờ, ngay cả quần áo giày cũng không có cởi, trực tiếp nhảy vào trong hồ nước.

Kỹ năng bơi của ông ấy không tệ, rất nhanh đã bơi tới bên cạnh cô gái kia.

Nhưng lúc này, cô gái kia hình như đã uống rất nhiều nước, vô cùng hoảng sợ, nhìn cái gì liền bắt lấy.

Gắt gao quấn lấy ba tôi, làm cho ông không thể cử động tay chân, nửa ngày không bơi được về phía bờ, hai người chậm rãi chìm xuống đáy, nhìn thấy thế tôi bắt đầu run lên sợ hãi.

May mắn cô gái kia tuổi không lớn, sức lực cũng rất nhỏ, ba tôi cuối cùng cũng kéo được cô ta lên bờ.

Nơi này tuy hẻo lánh nhưng xung quanh vẫn có vài người vây quanh.

Nhìn thấy cảnh tượng này, nhao nhao vỗ tay.

Tôi đắc ý ngẩng cằm lên, lúc ấy chỉ có một ý nghĩ, người anh hùng này chính là ba tôi!

Ba tôi vắt góc áo nhỏ nước, chân mày nhíu chặt, răn dạy ba cô gái:

“Làm loạn! Các em học lớp nào? Chủ nhiệm lớp không dặn dò các em sao? Tan học phải về nhà ngay, không được chơi chỗ có nước sâu. Nếu không phải tôi kịp thời phát hiện, em thiếu chút nữa đã chết đuối rồi!”

Nhìn đồng phục học sinh trên người các nữ sinh, cùng một trường với tôi, và ba cũng làm việc ở trường này.

Nữ sinh kia có vẻ bị dọa đến không nhẹ, nửa ngày không nói chuyện, hai nữ sinh khác hình như biết ba tôi, nức nở nói:

“Thầy Từ, chúng em xin lỗi, chúng em biết sai rồi, chúng em thấy thời tiết quá nóng, muốn rửa chân, không nghĩ tới… Không nghĩ tới Lý Phương không cẩn thận ngã xuống…”

Lý Phương chính là tên của nữ sinh suýt chết đuối.

Mấy người vây xem xung quanh cũng mồm năm miệng mười cảm thán:

“Trẻ con bây giờ thật không biết nghe lời!”

“Đúng vậy, nếu không có người anh hùng này, nữ sinh này khẳng định không còn.”

Ba tôi cắt ngang cuộc trò chuyện xung quanh, giải vây cho ba nữ sinh:

“Được rồi, mau về nhà đi!”

Thấy ba cô gái chuẩn bị rời đi, ba tôi đột nhiên nói với tôi:

“Cởi áo khoác của con ra.”

Tôi ngơ ngác cởi áo khoác đồng phục, ba nhận lấy đưa cho nữ sinh chết đuối, trong giọng nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

“Khoác lên người rồi mau về đi.”

Tôi chăm chú nhìn, không khỏi bội phục sự chu đáo của ba mình.

Nữ sinh mặc áo ướt sũng khó tránh khỏi sẽ bị cảm lạnh, nhưng sau khi cởi ra, tay áo ngắn bên trong dính nước lại có chút trong suốt.

Chờ cho đến khi họ hoàn toàn biến mất, ba mới lên xe điện, đưa tôi về nhà.

Đến giờ ăn tối, chúng tôi kể chuyện này cho bà nội và mẹ.

Mẹ vuốt cái bụng tròn vo của mình, nói với em bé bên trong:

“Hãy học tập ba con nhé!”

Chúng tôi vui mừng vì ba đã làm một việc tốt, ba vui mừng vì đã cứu được một sinh mệnh non nớt.

Lúc này chúng tôi ai cũng không biết, cơn ác mộng sẽ bắt đầu từ hôm nay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.