Một Chữ Thiện

Biến thái



Chương 2: Biến thái

Ba tôi đến trường học liền được khen ngợi:

“Lão Từ à, không tệ nha, may mắn có cậu, nếu không nữ sinh tên Lý Phương kia có thể sẽ không còn.”

Ba tôi cũng không kể công tự kiêu, mà nói với lãnh đạo:

“Trường học cần phải tăng cường giáo dục an toàn, tôi về lớp sẽ dặn dò một chút, những chuyện khác còn cần lãnh đạo sắp xếp.”

Lãnh đạo trường cười tủm tỉm gật đầu:

“Đương nhiên rồi!”

Suy nghĩ một chút, lãnh đạo tiếp tục nói:

“Có chuyện này, cậu sắp lên cao rồi.”

Ba lại xua tay cắt ngang lời lãnh đạo:

“Tôi cứu người không phải vì thăng chức.”

Vốn đây là một chuyện tốt.

Thế nhưng, hiện tại Internet phát triển với tốc độ cao, video cứu người cũng không biết bị ai truyền lên mạng.

Ngày đầu tiên, bình luận vẫn tích cực:

“Oa, vị thầy giáo này thân thủ không tệ nha!”

“Quá cảm động, không chút do dự, trực tiếp nhảy xuống cứu nữ sinh kia!”

Nhưng theo sự tình lên men, rất nhanh, dưới video xuất hiện những bình luận không giống nhau.

“Nhìn kỹ tay của thầy giáo này đi! Ông ta vậy mà tự nhiên vẫn đặt ở dưới mông nữ sinh! Đây không phải là ăn đậu hũ sao?”

Theo bình luận này xuất hiện, vô số cư dân mạng lấy ra kính lúp, bắt đầu bới móc chi tiết ba tôi cứu người.

“Thầy giáo này từ trong nước bắt lấy nữ sinh, vị trí tay lại đặt ngay đùi nữ sinh đó!”

“Tôi khinh! Tôi còn tưởng rằng là anh hùng chứ! Hóa ra lại là một tên biến thái!”

“Nữ sinh này cũng quá đáng thương đi? Cái này chắc gặp phải bóng ma tâm lý rồi cũng nên.”

“Trước kia thời điểm tôi còn đi học, cũng gặp qua rất nhiều thầy giáo biến thái, bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn muốn ói.”

Rất nhanh, các bình luận dưới video lớn đều bắt đầu trở kỳ quái.

Một số cư dân mạng tỉnh táo đã lên tiếng bênh vực ba tôi nhưng cũng bị chỉ trích:

“Bạn cũng là một người đàn ông biến thái phải không?”

Ba tôi cũng không để ý những lời này, mà còn an ủi tôi đang tức giận:

“Công đạo tự tại lòng người, con không cần cùng kẻ ngốc lí luận.”

Người ba thông minh và vĩ đại trong lòng tôi đã nói như vậy, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Dù sao, tình huống lúc đó, tôi rất rõ ràng.

Hồ nước rất sâu, Lý Phương điên cuồng giãy giụa, nếu ba không dùng sức, có thể ba cũng sẽ cùng chết đuối.

Ba cũng không có đưa tay đặt ở mông nữ sinh kia, đó chỉ là vấn đề góc quay của video mà thôi!

Điểm này, nữ sinh được cứu kia rất rõ ràng, hai nữ sinh bên cạnh cũng rất rõ ràng, các nhân chứng vây xem càng rất rõ ràng.

Tôi lạc quan nghĩ: Mọi người nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho ba!

Không ngờ, chuyện tồi tệ nhất vẫn tới.

Ba mẹ Lý Phương đăng ký một tài khoản, phát trực tiếp lên mạng.

Nội dung đại khái là:

“Con gái tôi mới mười lăm tuổi, đã bị cặn bã dâm loạn. Khoác áo khoác của giáo viên, lấy cờ hiệu cứu người, làm chuyện táng tận lương tâm. Hiện tại, con gái tôi đã mắc bệnh tâm lý, không thể tiếp tục đi học. Nó làm sao cũng không nghĩ tới, giáo viên kính yêu của mình, lại là một ác ma.”

Tuyên bố này vừa ra, cư dân mạng vốn đã chú ý chuyện này liền bùng nổ.

Đủ loại lời lẽ ác độc được ném vào ba tôi.

Ba dặn dò người nhà, đừng xem bình luận trên mạng.

Ông ấy vẫn tiếp tục đứng lớp như thường lệ, nhưng những người trong trường học lại nhìn ông ấy với ánh mắt kỳ quái, như thể ông ấy thực sự đã làm gì đó.

Ngay cả những đồng nghiệp đã làm việc với ông trong nhiều năm cũng như vậy.

Cuối cùng, Lý Phương đăng lên mạng một bài viết thư tay:

“Tôi không biết mình đã làm sai điều gì, muốn trải qua những chuyện này, có lẽ tôi không nên sống trên thế giới này.”

Lý Phương bộc lộ ý nghĩ muốn tự sát, mỗi ngày nội dung đăng lên mạng phần lớn đều mơ hồ, ba mẹ cô ta cũng tới trường học làm thủ tục nghỉ học.

Hành động như vậy, hoàn toàn đem ba tôi đóng đinh lên cột sỉ nhục.

Dù sao, cô gái nào lại lấy tiền đồ và sự trong sạch của mình ra đùa giỡn chứ?

Cuối cùng, khiến cho rất ít người tin tưởng ba tôi vô tội.

Tôi chịu không nổi loại áp lực này, cầm điện thoại bắt đầu tranh cãi với cư dân mạng.

Tôi cố gắng đăng một vài bài văn nhỏ trên mạng, kể lại chân tướng ngày hôm đó, nhưng không ai tin, bọn họ còn mắng tôi.

Tôi còn tìm được nhà Lý Phương, nhưng cả nhà cô ta đều đã chuyển nhà.

Tìm được hai nữ sinh kia, bọn họ nhìn thấy tôi liền trốn đi.

Tôi tìm kiếm các nhân chứng tại hiện trường, lấy tiền mừng tuổi của mình ra đưa cho họ, và cầu xin họ trong tuyệt vọng:

“Chú dì, ba cháu thật sự bị oan, mọi người cũng thấy đấy, ông ấy là cố gắng cứu người, van cầu mọi người đứng ra giúp ông ấy thanh minh đi mà!”

Tôi muốn quay một video, đăng lên mạng, giúp ba rửa sạch oan khuất.

Nhưng những nhân chứng này lấy lý do không muốn gây phiền toái, cự tuyệt xuất hiện trước ống kính.

Sau này tôi mới biết, thì ra bọn họ đã được truyền thông phỏng vấn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.