Chương 3: Tiểu biến thái
Ngày trường học đình chỉ công tác ba tôi, hai cô gái lúc trước đi cùng Lý Phương cũng bị thẩm vấn.
Nó giống như là một cuộc đối đầu hơn là một cuộc thẩm vấn.
Để giảm bớt ảnh hưởng tiêu cực của chuyện này đối với trường học và công khai chân tướng, trường học còn cố ý mời một cơ quan truyền thông.
Sau đó tôi mới biết được, truyền thông này là người đầu tiên công bố video ba tôi cứu người, dẫn dắt cư dân mạng công kích tư thế cứu người của ba không đúng.
Hai cô gái cúi thấp đầu, không dám đối diện với ba tôi, nhưng trong giọng nói lại mang theo dao nhỏ:
“Đúng vậy… Thầy Từ quả thật đã đặt tay lên mông Phương Phương…”
“Thật ra cho dù không có ông ấy cứu, chúng em cũng có thể kéo Phương Phương lên, ông ấy chắc chắn là muốn chiếm tiện nghi.”
Người phụ trách truyền thông hướng dẫn các nhân chứng, cho họ xem bình luận của cư dân mạng, và ngầm cảnh báo:
“Mọi người đều phải trung thực và có trách nhiệm với lời nói của mình, nếu không mấy triệu cư dân mạng sẽ không vui.”
Những lời này, khiến cho mấy nhân chứng kia cũng có chút run sợ, không xác định, nhao nhao nói:
“Đúng vậy, thầy giáo này đã cứu nữ sinh kia, nhưng sau đó chúng tôi mới chạy tới hiện trường, không thấy chuyện xảy ra phía trước.”
“Vị trí tay của thầy lúc cứu người? Tay… tôi cũng không chú ý, đại khái chính là như trên video. Dù sao video cũng không thể là giả.”
“Tôi mới xem video trên mạng, tay anh ta đặt ở mông nữ sinh kia. Ai, lúc ấy tôi không chú ý, có lẽ thật sự là vậy.”
Các nhân chứng ngay từ đầu xác nhận ba tôi đã cứu người, về sau lập trường không kiên định.
Chính là “nên”, “có lẽ”, “có thể”, “đại khái” của bọn họ, những chữ mơ hồ, lại khiến cho nhà chúng tôi hoàn toàn rơi vào vực sâu.
Khi tin tức mẹ gặp chuyện không may ở bệnh viện truyền đến, ba còn ở trường học chứng minh trong sạch.
Người trên mạng bới ra thông tin nhà chúng tôi, biết mẹ sẽ đến bệnh viện trung tâm kiểm tra vào thời gian cố định.
Cho nên sớm vây quanh bệnh viện, quyết định cho nhà chúng tôi một chút màu sắc.
“Thượng bất chính hạ tắc loạn, ba là một tên biến thái, sinh con ra có thể là thứ gì tốt lành sao?”
“Đoạn video cho thấy tên biến thái đang đi xe điện, ngồi ở ghế sau có một cô gái. Đó có phải là con gái lớn của ông ta không? Họ đều là con gái, sao lại ghê tởm như vậy! Lại còn nhìn ba mình quấy rối những cô gái khác?”
“Ha, nói không chừng con gái người ta cũng đã bị dâm loạn, hơn nữa còn rất hưởng thụ. Dù sao, loại gia đình ghê tởm này không thể dùng ánh mắt bình thường để đối đãi.”
“Cho nên, đứa thứ hai này hay là đừng sinh nữa. Có thể cũng là một tên biến thái!”
Cư dân mạng tự xưng là chính nghĩa lấy cờ hiệu “Dọn sạch cặn bã, lên tiếng vì Lý Phương”, đổ xô đến bệnh viện mẹ tôi khám thai.
Bọn họ mang theo loa khuếch đại âm thanh, kéo biểu ngữ nền trắng chữ đen, giơ vòng hoa, chặn đường người mẹ còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra của tôi.
Dưới sự công kích của lời nói, mẹ hiểu được tất cả mọi chuyện, thì ra, ba tôi không trở thành anh hùng.
Mà là trở thành đối tượng công kích của cư dân mạng.
“Đừng cho biến thái sinh con! Sinh ra cũng là một tiểu biến thái! Hay là bây giờ đi phá thai đi!”
“Chúng tôi cũng là vì tốt cho cô! Cô không nên không biết điều!”
Mẹ bị những người này làm cho run rẩy, thế nhưng, bà vẫn ôm bụng, kiên định đứng tại chỗ, vì ba mà cãi lại:
“Chồng tôi không phải người như vậy!”
Những người này lấy cờ hiệu ra mặt vì Lý Phương, phát tiết lửa giận của mình.
Nghe mẹ giải thích, bọn họ lại càng kích động, loạn thành một đoàn.
“Chẳng lẽ tất cả mọi người đều mù sao? Nạn nhân và nhân chứng đều đứng ra! Cô còn không biết hối hận!”
Trong lúc chen chúc, cũng không biết ai đẩy mẹ tôi một cái.
Chờ bảo vệ chạy tới, mẹ tôi đã nằm trên nền đất lạnh với cái bụng bầu, máu tươi đầy đất…
Mà những người gây rối kia, lại lập tức giải tán.