Chương 6: Nhận nuôi
Tôi có chút hoảng hốt nhìn gương bên cạnh bàn, bên trong phản chiếu một khuôn mặt xa lạ.
Sở dĩ xa lạ, là bởi vì tôi đã trưởng thành.
Đúng vậy, năm nay, tôi đã hai mươi bốn tuổi.
Mọi thứ dường như là một cơn ác mộng trong quá khứ.
Tôi không còn là Từ Tiểu Thiện cửa nát nhà tan trong quá khứ nữa.
Nếu thật sự chỉ là ác mộng, thật tốt biết bao.
Nhìn thấy bộ dáng lo lắng của người phụ nữ trước mặt, tôi cố gắng kéo ra một nụ cười:
“Mẹ, đừng lo lắng, con không sao.”
Cửa phòng lại bị người đẩy ra, một người đàn ông trung niên mắt mơ màng ngủ đi vào, nghe vậy, nhíu mày nói:
“Sao lại không có việc gì chứ? Mấy năm nay, con luôn ngủ không yên. Duyệt Duyệt, con phải học cách giải phóng cảm xúc.”
Tôi uể oải gật đầu:
“Con biết rồi, ba.”
Cuối cùng đi vào, là một thanh niên trẻ tuổi bưng sữa bò.
Anh đưa sữa cho tôi, xoa xoa mái tóc rối bời của tôi, thanh âm nhẹ nhàng:
“Được rồi, hai người đi ngủ đi, để con nói chuyện với Duyệt Duyệt. ”
Người phụ nữ trung niên trừng mắt liếc anh một cái, tức giận chọc chọc trán anh:
“Con nhớ về phòng nghỉ ngơi sớm một chút, đừng làm phiền em gái con.”
Người đàn ông trung niên cũng uy nghiêm nhìn anh một hồi, sau đó mới ôn hòa nói với tôi:
“Chúng ta là người một nhà, có chuyện gì nhất định phải nói cho chúng ta biết.”
Thanh niên trẻ tuổi vội vàng xua tay bảo bọn họ nhanh chóng rời đi.
Tôi nhìn bóng lưng đôi vợ chồng trung niên này, tâm tình có chút phức tạp.
Gia đình? Tôi vẫn còn gia đình sao?
Về ký ức của người nhà, tôi còn dừng lại ở đôi mắt chết không nhắm mắt của mẹ.
Còn có… khuôn mặt xanh tím của cha.
Đêm khuya năm mười ba tuổi, sau khi cùng tôi và bà nội ăn xong bữa cơm cuối cùng, ba treo cổ tự sát trong phòng ông, để chứng minh trong sạch.
Bà nội cũng dưới sự kích thích liên tiếp này, hoàn toàn mất khống chế, trực tiếp điên rồi.
Sau khi ba mẹ và bà nội xảy ra chuyện không lâu, tôi ở giữa họ hàng giống như một quả bóng cao su, đá tới đá lui, ai cũng không muốn gánh vác trách nhiệm này.
Ngay cả người cậu luôn luôn yêu thương tôi cũng bất lực, dù sao cậu ấy cũng phải suy nghĩ ý kiến của mợ, khi đó, con của bọn họ mới sinh ra không bao lâu, áp lực cuộc sống rất lớn.
Cậu chỉ có thể vừa nghẹn ngào, vừa nói với tôi:
“Tiểu Thiện, là cậu không xứng đáng với con, là cậu vô dụng…”
Dưới tình huống như vậy, tôi từng đứng trên sân thượng, muốn nhảy xuống.
Thế nhưng, tôi thấy người một nhà Lý Phương ở trên mạng liên tục bán thảm, lợi dụng sự đồng tình của cư dân mạng ngốc nghếch, dần dần trở thành người nổi tiếng trên mạng, tôi liền không cam lòng, tôi hận.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì người tốt không được đền đáp?
Dựa vào cái gì ba tôi cứu cô ta lại bị bức tử?
Dựa vào cái gì mẹ và em gái của tôi một xác hai mạng?
Dựa vào cái gì bà nội tôi bị ép thành bệnh tâm thần?
Tôi không thể chết! Tôi càng muốn lớn lên! Tôi muốn báo thù!
Khi tôi bị mọi người bỏ rơi, Tạ gia giống như một tia sáng, đi vào trong thế giới của tôi.
Bọn họ lái xe đến Hương Thành quê tôi, lần đầu tiên nhìn thấy tôi, mẹ Tạ liền ôm tôi khóc lên:
“Chúng ta tới chậm rồi, Tiểu Thiện, về sau con cùng chúng ta sống chung đi.”
Thì ra, ba mẹ Tạ và ba tôi đã từng là bạn học đại học, lúc đi học quan hệ cũng rất tốt.
Sau khi tốt nghiệp, ba Tạ nói muốn đi gây dựng sự nghiệp, ngoại trừ mẹ Tạ, không ai ủng hộ ông tín nhiệm ông.
Chỉ có ba tôi, đem sinh hoạt phí tiết kiệm một năm của mình còn có tiền ông kiếm được từ công việc bán thời gian, toàn bộ đưa cho ba Tạ.
Hơn nữa còn vỗ vai ba Tạ khích lệ:
“Tạ Trường Huy, tôi tin tưởng cậu nhất định có thể.”
Đó là khoản tiền đầu tiên để gây dựng sự nghiệp của ba Tạ.
Sau đó, vợ chồng Tạ gia cùng nhau đi ra ngoài lăn lộn, thật sự thành công, mở một công ty rất lớn.
Khi ba gặp chuyện không may, công ty Tạ gia vừa vặn gặp một ít vấn đề, gần như phá sản.
Cho nên bọn họ không chú ý chuyện trên mạng, cũng không biết nhà chúng tôi gặp đại nạn.
Cho đến khi ba qua đời, bọn họ bất ngờ biết được tin tức, tới dự tang lễ.
Mỗi lần ba Tạ nói với tôi về quá khứ của ông và ba, hốc mắt đều đỏ bừng, càng không ngừng nhắc tới với tôi:
“Ba con là người tốt nhất trên thế giới, con nhất định phải tin tưởng ông ấy.”
Tôi theo vợ chồng Tạ gia trở về tỉnh thành, bọn họ coi tôi như là con gái ruột, bọn họ còn có một đứa con trai lớn hơn tôi hai tuổi, tên là Tạ Cẩm.
Để tôi có thể trưởng thành hơn, tạm thời cắt đứt với quá khứ, họ đổi tên cho tôi là Tạ Duyệt.
Tôi gặp được ba mẹ nuôi, một lần nữa có được ba mẹ, còn có một người anh trai.
Những năm qua, công ty Tạ gia đã càng làm càng lớn, biến thành tập đoàn Tạ thị.
Nhưng tôi vẫn không quên những hận thù trong quá khứ.