Chương 7: Gặp lại
“Này, Tạ Duyệt! Em có nghe anh nói chuyện hay không vậy?”
Anh trai Tạ Cẩm vươn tay quơ quơ trước mặt tôi, khuôn mặt tràn đầy bất mãn.
Động tác này hoàn toàn kéo suy nghĩ của tôi trở về, tôi có chút nghi hoặc nhìn về phía anh ấy.
Tạ Cẩm thở dài một hơi, tức giận búng trán tôi, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Anh đã nói rồi, em hàng đêm đều gặp ác mộng cũng không phải chuyện tốt, tìm thời gian trở về Hương Thành giế.t ch.ết đám người cặn bã kia là được. Đừng sợ, anh sẽ đi cùng em.”
Suy nghĩ một chút, tôi gật đầu:
“Được.”
Trước khi rời khỏi tỉnh, tôi còn phải về trường lấy đồ.
Năm đó tôi vốn thi đậu Thanh Bắc, nhưng là vì muốn khoảng cách gần một chút tiện theo dõi những tên cặn bã kia, tôi lựa chọn ở lại tỉnh thành.
Tôi không muốn rời đi quá xa, tôi muốn thời thời khắc khắc ở chỗ tối nhìn chằm chằm bọn họ, chờ đợi một thời cơ tốt báo thù.
Cuối cùng, tôi chọn một trường đại học trong dự án 985, cũng là trường đại học tốt nhất tỉnh chúng tôi.
Bây giờ đã năm tư, chúng tôi đã bắt đầu chuẩn bị cho việc tốt nghiệp và thực tập.
Mẹ nuôi bảo tôi trực tiếp đến tập đoàn Tạ thị:
“Đừng ra ngoài chịu khổ, ở nhà mình vẫn yên tâm hơn, mẹ sắp xếp cho con một chức vị thoải mái. Hoặc là, con tự chọn, muốn đi vị trí nào?”
Tạ Cẩm lúc ấy ở một bên nói chêm chọc cười, giọng nói chua chát:
“Haizz, năm đó lúc con tốt nghiệp sao lại không có đãi ngộ này?”
Ba nuôi vì rèn luyện anh, vẫn luôn nuôi con theo quan niệm lấy nghèo nuôi con trai, lấy giàu nuôi con gái.
Nghe vậy liền vỗ lên đầu anh một cái:
“Em gái con mỗi ngày đều ngủ không ngon, con còn ở chỗ này ba hoa, có tin ba đánh cho con một trận hay không?”
Tạ Cẩm làm mặt quỷ với ông ấy, không nói gì nữa, cả nhà vui vẻ hòa thuận.
Nghĩ đến những ngày được nuông chiều mấy năm nay, trong lòng tôi ấm áp, bất tri bất giác đã đi tới cửa trường học.
Vừa tới nơi, tôi liền nhìn thấy một đống người vây quanh cổng trường học, cầm hoa cầm biểu ngữ, giống như buổi gặp mặt fan.
Chật như nêm cối, rất là náo nhiệt.
Tôi đang định chen qua, nhưng không ngờ, một giọng nói ngọt ngào từ đám đông lọt vào tai tôi:
“Cám ơn các bảo bối đã thích, Phương Phương yêu các cậu nha, Cảm ơn các cậu rất nhiều. Nhưng hôm nay không phải buổi gặp mặt fan nha.”
“Tôi đến đại học Long Đằng chỉ là muốn tham quan một chút, động viên cổ vũ chính mình, có thể chăm chỉ thăng cấp lấy được bằng tốt nghiệp ở nơi này.”
“Các bảo bối đừng chen chúc, chặn đường các đàn anh đàn chị đi vào rồi…”
Giọng nói này vô cùng quen tai, là của Lý Phương, à không, bây giờ cô ta đã đổi tên thành Lý Hi.
Trong 11 năm qua, tôi không lúc nào là không theo dõi tài khoản xã hội của cô ta.
Tôi dùng đủ mọi cách để bình luận, cũng không thể kéo cô ta xuống ngựa, trơ mắt nhìn cô ta một đường đi thẳng lên mây xanh.
Dựa vào việc bán thảm năm xưa, cô ta đã trở thành một thế hệ nổi tiếng trên mạng.
Được mệnh danh là “em gái quốc dân truyền cảm hứng”, kiếm được rất nhiều tiền.
Cô ta đã giẫm lên hài cốt của ba mẹ tôi, đi lên đỉnh cao của cuộc đời.
Năm đó nhà bọn họ biết sự tình đã nghiêm trọng, suốt đêm chuyển nhà.
Nhiều năm trôi qua, cô ta lại đụng vào đầu tôi.
Giờ khắc này, tôi hận không thể xông lên bóp chết cô ta trước mặt mọi người.
Lý trí lúc đó đã khiến tôi tỉnh táo lại, nhẫn nhịn nhiều năm, cái tôi muốn không chỉ là cô ta chết.
Còn có bên truyền thông khởi xướng, các nhân chứng trợn mắt nói dối, tôi muốn bọn họ nợ máu trả bằng máu.
Tôi đè nén lửa giận trong lòng, đang muốn chen vào trong trường học, không nghĩ tới có một nam sinh gọi tôi lại.
“Này! Cái cậu Tạ gì gì đó… Tạ Duyệt đúng không? Cậu lại đây, dẫn đại minh tinh của chúng ta đi dạo trong trường học.”
“Tôi còn có chút việc phải đi. Mẹ kiếp, mấy học sinh làm hướng dẫn viên du lịch lại đến muộn nữa rồi.”
Nam sinh này là hội trưởng bạn tuyên truyền của hội sinh viên, tôi nhớ anh ta.
Anh ta cũng nhớ tôi vì tôi cũng là một người nổi tiếng trong trường.
Dù sao thì tôi dựa vào học tập nổi tiếng, người có thể cự tuyệt Thanh Bắc cũng không nhiều, tôi là một trong số đó.
Nghe được học trưởng gọi tôi, tôi nghiêng người nhìn thoáng qua.
Lý Phương cũng nghe liền quay đầu, nở một nụ cười ngọt ngào với tôi.
Tôi vừa vặn đối diện với cô ta.
Xa xa nhìn nhau, nhìn thấy khuôn mặt dối trá của cô ta, lòng của tôi đột nhiên bình tĩnh lại, khóe môi chậm rãi nâng lên.
“Được, Lý tiểu thư hãy đi theo tôi, để tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho cô.”
Thiên đường có đường cô không đi, địa ngục không có cửa cô càng phải đi.
Tìm cô nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng gặp lại cô rồi.