Nửa tiếng sau, tôi đưa bạn trai cũ đang “mang bầu” về nhà.
Tôi vẫn khó chấp nhận sự thật nên tôi dựa vào tường nhìn từ trên xuống dưới.
CEO trẻ cao 1,85m, đột nhiên trở thành một người mẹ?
Thật là điên rồ!
Thẩm Tinh Lâm ngoan ngoãn đứng đó, để tôi nhìn hắn ta, nịnh nọt gọi: “Vợ ơi.”
Giọng nói của hắn vốn rất dễ nghe, từ tính và trầm ấm. Gọi như này khiến tôi cảm thấy toàn thân nóng lên, sống lưng tê dại.
Và hơn hết, hắn chưa bao giờ gọi tôi một cách trìu mến như vậy. Mỗi lần hắn gọi tôi bằng tên đầy đủ hoặc Tiểu Tâm, điều này luôn khiến tôi nghi ngờ rằng tôi không phải là bạn gái của hắn mà là nhân viên của hắn.
Tôi lập tức dừng lại, “Sau này không được gọi tôi như vậy”
Thẩm Tinh Lâm tỏ vẻ khó chịu. “Tại sao?”
Tôi trả lời: “Bởi vì chúng ta còn chưa phải loại quan hệ này.”
Thẩm Tinh Lâm hỏi: “Vậy làm sao chúng ta có thể trở thành loại quan hệ này?”
Tôi nghĩ với trí thông minh tổn hại có chút nghiêm trọng của hắn, kiên nhẫn trả lời: “Kết hôn và đăng kí kết hôn.”
“Ồ.” Thẩm Tinh Lâm miễn cưỡng hỏi: “Vậy khi nào em sẽ đăng kí kết hôn với anh?”
“Lúc nào cũng không đăng kí.” Tôi có chút mất kiên nhẫn. “Chúng ta đã chia tay và sẽ không đăng kí nữa.”
Sắc mặt Thẩm Tinh Lâm tái nhợt, vẻ mặt nhất thời trở nên cô đơn, lao tới ôm chặt tôi, giống như một con chó lớn bị bỏ rơi,
“Không, anh không muốn chia tay với vợ đâu. Em đã nói rõ ràng rồi mà, sẽ không bao giờ bỏ rơi anh và con. Em không được gạt anh!”
Hắn ôm tôi mạnh đến mức tôi gần như không thở được. Tôi tức giận đánh hắn mấy cái. ” Buông ra!”
Hắn vùi đầu vào hõm cổ tôi, ủ rũ nói: “Anh sẽ buông ra nếu em không nói chia tay.”
Tôi suy nghĩ dỗ dành hắn một chút. Dù sao thì việc chúng tôi có nên chia tay hay không không phải là do hắn quyết.
“Được rồi, không chia tay.”
Lúc này hắn mới buông tôi ra, nhưng đầu không rời khỏi vai tôi.
“Đứng lên.” Tôi đẩy hắn, “Ngứa quá.”
“Đau bụng.” Hắn thì thầm.
“Sao lại đau bụng?” Tôi cau mày hỏi.
Hắn đứng thẳng dậy, đau khổ xoa bụng, giọng tủi thân nói: “Vừa rồi đứa nhỏ nghe em nói chia tay, sợ quá đá vào bụng anh mấy cái, đau quá.”
Tôi, “…”
“Sau này em không được nói những điều như vậy nữa, nếu không đứa bé nghe được sẽ buồn đó.” Hắn cầm lấy lấy tay tôi đặt lên bụng mình, nhìn tôi đầy nịnh nọt.
Tôi hỏi hắn: “Anh Thẩm, tôi quên hỏi, hiện tại anh đang mang thai được mấy tháng rồi?”
Câu hỏi này có vẻ khó đối với người “mẹ” mới Thẩm Tinh Lâm, hắn nhăn mặt, nhướng mày dùng ngón tay thon dài đếm: “Hai tháng.”
Tôi bị tức cười, kiễng chân, chọc vào trán hắn: “Hai tháng? Hai tháng đối với một đứa bé còn chưa thành hình, đá vào bụng anh kiểu gì!”
Thẩm Tinh Lâm lập tức mím môi, áy náy chạm vào nơi tôi chọc, lén nhìn đi nơi khác.
Lúc này điện thoại reo, là thầy hướng dẫn nhắn tin, muốn tôi lên văn phòng hỗ trợ.
“Tôi phải ra ngoài, anh ở nhà, đừng chạy lung tung.” Tôi thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đi.
“Không!” Thẩm Tinh Lâm có vẻ cô đơn trong chốc lát, nắm chặt góc áo của tôi không chịu buông ra, đáng thương nói: “Vợ ơi, em có thể đưa anh đi cùng được không?”
“Không,” Tôi không khách khí hất tay hắn ta ra, cầm máy tính lên đẩy cửa ra.
“Anh tự nấu ăn bữa trưa nhé, không có việc gì thì đừng tìm tôi.”
Phía sau vang lên một âm thanh bất bình yếu ớt. “O…”
Văn phòng.
Thầy hướng dẫn không có ở đây nhưng thầy để lại cho tôi một đống việc, nhìn thấy liền nhức đầu.
Ngay khi tôi ngồi xuống để chuẩn bị làm thì có một cuộc gọi đến.
Tôi tưởng là của thầy hướng dẫn nên không thèm nhìn liền cầm lên: “Alo?”
“Vợ ơi…” Giọng Thẩm Tinh Lâm.
Tôi cau mày. “Có chuyện gì?”
“Anh nhớ em.”
“…” Tôi đặt điện thoại xuống và giơ đầu ngón tay lên nút “gác máy”.
“Đã bảo nếu không có việc gì thì đừng tìm tôi rồi mà!”
Sau khi cúp máy, tôi chuẩn bị làm việc. Nhưng tôi chưa kịp tháo nắp bút ra thì điện thoại lại reo.
Tôi sốt ruột nhấc máy.
“Vợ ơi, có chuyện!” Lần này người kia lên tiếng trước, với vẻ phiền muộn. “Anh đói~”
“Trong tủ lạnh có thức ăn, anh tự làm đi.” Tôi nói.
“Không.”
“Gọi đồ mang về.”
“KHÔNG!”
Tôi hít một hơi thật sâu.
“Được rồi! Tôi đang bận, đừng làm phiền tôi vì những chuyện nhỏ nhặt như này.”
Tôi cúp máy trước khi hắn kịp nói.
Tôi bực bội xoa xoa thái dương, cầm bút lên và bắt đầu viết.
Thật sự, mười phút rồi mà tôi chẳng làm được việc gì. Sao trước đây tôi không thấy anh chàng này đeo bám đến vậy?
Một giây trước khi nét bút đầu “rơi xuống” trang giấy, tiếng chuông lại vang lên như một lời nhắc nhở.
Tôi gần như lật bàn trong cơn giận dữ.
Nhìn chằm chằm vào điện thoại cả phút, tôi nghiến răng nghiến lợi đưa tay cầm nó lên: “Thẩm! Tinh! Lâm!”
Giọng nam phía đầu dây bên kia trầm xuống, thở hổn hển. “Vợ ơi, lần này là chuyện lớn đấy!”
Các tĩnh mạch trên trán tôi đang đập, tôi nghiến răng nói: “Nói đi! Tốt nhất là chuyện quan trọng!”
“Vợ ơi, đừng hung dữ.” Thẩm Tinh Lâm thấp giọng nức nở.b”Ngực anh đau quá.”
Tôi, “?”
Sau đó hắn thận trọng nói thêm: “Có lẽ là “căng sữa” rồi. Em có thể quay lại kiểm tra giúp anh được không?”
Tôi, “???”
Nhờ ý chí kiên cường của tôi, nếu không tôi chửi đổng ngay tại chỗ!!!
“Tên điên, Thẩm Tinh Lâm, anh là đàn ông, “căng sữa” cái rắm!” Tôi không chịu nổi gầm lên.
“Nó sưng lên thật!” Thẩm Tinh Lâm tủi thân nói, “Em nhìn này, đau quá!”
Khi hắn đang nói chuyện, tôi cũng nhận được một tin nhắn trên điện thoại.
Trong ảnh, Thẩm Tinh Lâm cúi đầu cắn vào gấu áo phông, để lộ cơ bụng, xương quai xanh và đường quai hàm tuyệt đẹp.
Đôi tay với khớp xương sắc bén nắm lấy cơ ngực rắn chắc, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra vẻ có phần đau đớn.
Trong phút chốc, mặt tôi đỏ bừng, tim đập nhanh, tay run đến mức gần như không cầm được điện thoại.
Đây có phải là thứ tôi có thể xem mà không phải trả tiền không?
Tôi không thể biết ngực có căng hay không, nhưng tôi có thể nói rằng ngực của anh chàng này to hơn cả của tôi.
Không thể không nghe thấy lời cầu xin đáng thương như một chú cún con qua điện thoại.
“Đau quá, hu hu, đau quá! Vợ ơi, anh sắp sinh con cho em rồi này, về với anh đi em ơi, …”
Tôi “…”
Tôi hít một hơi thật sâu, thầm niệm “Sắc là hư không, hư không là sắc” mười lần, rồi nhanh chóng chặn hắn lại.
Về nhà vào buổi tối.
Mở cửa, còn chưa vào nhà, tôi cảm thấy một luồng phẫn uất tràn ngập trong không khí.
Tôi ngẩng đầu lên, quả nhiên Thẩm Tinh Lâm đang ngồi co ro trong góc trên sofa, vẻ mặt ủ rũ, giơ điện thoại di động lên, bực bội chạy về phía tôi.
“Vợ ơi, tại sao em không trả lời điện thoại của anh?”
Tôi vừa định trả lời vì tôi đã chặn anh rồi, nhưng tôi thấy hắn đột nhiên ném điện thoại xuống đất.
“Anh biết rồi, chiếc điện thoại này chắc chắn đã ăn hết cuộc gọi mà vợ gọi cho anh, khiến anh không thể bắt máy!”
Hắn giẫm lên vài cái như muốn trút giận: “Tất cả là tại cái điện thoại hỏng này. Vợ yêu anh và con nhất, nhất định sẽ không từ chối nghe điện thoại của anh đâu!”
Tôi, “…”
Hắn lấy lòng cầm túi từ tay tôi, mắt sáng lên, ngoan ngoãn hỏi: “Đúng không vợ?”
Tôi cảm thấy có chút áy náy khi bắt gặp ánh mắt mong đợi của hắn. Một lúc sau, Thẩm Tinh Lâm đã được bí mật đưa ra khỏi “danh sách đen”.