Sau bữa tối, đã đến giờ đi ngủ.
Thẩm Tinh Lâm trèo lên giường tôi một cách rất có ý thức.
Tay chân hắn dài, nằm cuộn tròn trên chiếc giường đơn nhỏ của tôi rất khó chịu.
Nhưng bản thân hắn cũng không quan tâm, còn hưng phấn vỗ lên chỗ trống bên cạnh: “Vợ ơi, lên ngủ thôi!”
Tôi không khách khí đá hắn xuống giường!
Thẩm Tinh Lâm bối rối ngồi trên thảm.
“Ra sofa ngủ đi.” Tôi ngoắc tay chỉ ra ngoài.
Thẩm Tinh Lâm không vui.
Hắn ôm bụng, mím môi, nhăn mặt bướng bỉnh nhìn tôi: “Không! Anh đang mang thai, không thể ngủ trên sofa được.”
Tôi khoanh tay trước ngực nhìn hắn nói: “Vậy tôi ngủ nhé?”
“Không!” Thẩm Tinh Lâm còn chưa hài lòng, nghiêm túc nói: “Mang thai ban đêm thường gặp ác mộng, nhất định phải có vợ bên mình mới ngủ ngon được!”
Tôi tặc lưỡi, nheo mắt nhìn hắn một lúc rồi đột nhiên cong khóe miệng, ngồi xổm xuống cắn vào tai hắn.
“Muốn ngủ với em không?” Tôi vén vạt áo hắn lên, dùng đầu ngón tay xoa xoa cơ bụng hắn rồi cười nhẹ: “Anh không sợ ban đêm em “làm” gì anh à, “làm” hại em bé của chúng ta thì sao?”
Thẩm Tinh Lâm “!!!”
Hắn đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa sợ, liếc mắt nhìn tôi một cái, nhặt chăn bông lên, thành thật chạy ra sofa ngủ.
Tôi nhìn theo bóng lưng hắn xấu hổ bỏ chạy, cười ngặt nghẽo đến nỗi thắt lưng không thẳng nổi.
Những ngày vui vẻ như vậy kéo dài mấy ngày, mỗi ngày tôi đều “cưỡi” lên đầu Thẩm Tinh Lâm “tác oai tác quái”.
Thỉnh thoảng, mẹ Thẩm gọi điện hoặc đến xem tình trạng của con trai và tôi doạ hắn không được nói ra sự thật.
Hắn luôn ngoan ngoãn nghe lời.
Hôm nay tôi đi siêu thị, tiện kéo cả hắn ra ngoài.
Trên đường về nhà, tôi đi phía trước với tâm trạng thoải mái, vừa đi vừa ăn kem.
Thẩm Tinh Lâm đang ôm túi lớn nhỏ đi phía sau lưng tôi như đuôi, háo hức nói:
“Vợ ơi, anh cũng muốn ăn.”
Tôi xúc một thìa kem lớn nhét một ngụm vào miệng, nói: “Không được, mang thai không được ăn đồ lạnh.”
Thẩm Tinh Lâm mím môi, hạ khoé mắt, nhỏ giọng: “Vậy mang thai thì không thể làm việc nặng được.”
Tôi mỉm cười hỏi: “Anh nói gì thế?”
Thẩm Tinh Lâm lập tức cúi đầu, không nói nữa.
Tôi bước về phía trước tiếp tục ăn một cách hài lòng và vênh váo.
Nhưng khi bước xuống cầu thang, tôi dừng lại.
Một người phụ nữ trẻ, cao và xinh đẹp đứng đó dường như rất lâu.
Tôi cau mày.
Giang Lê, tôi biết cô ấy. Tổng thư ký của công ty Thẩm Tinh Lâm, một sinh viên hàng đầu đi du học về, con gái của một ông trùm bất động sản và là “thanh mai trúc mã” của Thẩm Tinh Lâm.
Đó cũng là một trong những lý do khiến tôi chia tay hắn.
“Sao có thể để anh Thẩm làm những việc này?” Khi nhìn thấy chúng tôi, cô ấy nhanh chóng bước tới, giọng điệu trách móc, đưa tay định lấy đồ trong tay Thẩm Tinh Lâm.
Thẩm Tinh Lâm vội vàng tránh tay cô ấy, rụt rè trốn sau lưng tôi.
Giang Lê nhìn thấy cảnh này thì sửng sốt. “Tại sao… hóa ra dì Thẩm thật sự không nói dối tôi.”
Tôi nhìn cô ấy, khoanh tay trước ngực, không nói.
Giang Lê rút tay lại, đứng bên cạnh tôi.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi cô ấy.
Giang Lê nhìn tôi từ trên xuống dưới. “Có chuyện.”
“Nói.”
Giang Lê tiến lại gần tôi, nửa cười nhưng không cười. “Cô Lương, tôi biết một bí mật của cô.”
“Hả?” Tôi tò mò hỏi: “Bí mật gì?”
“Cô có thai, hai tháng.” Cô ta cong khóe miệng một cách kỳ lạ. “Nhưng đứa trẻ này không phải của bạn trai cô mà là của người khác.”