Tôi chợt nhận ra đó là giọng nói của Giang Quý Châu, lập tức mở to mắt.
Tôi nghe thấy anh ấy nói gì à?
Giọng nói đó cứ vang lên như nhắc nhở:
[Vợ tôi nhìn ngang dọc đều đẹp, ủa, sao lại nhìn quan tài của tôi? Chẳng lẽ thật sự say mê tôi rồi hả?]
[Lương Lựu Hàm cũng thật là.. sao phải cùng người đàn ông đó đến dự đám tang của tui để phát cơm chó? ]
[Tôi cùng vợ còn chưa được ân ái, tôi sẽ tống hai người ra ngoài! ]
Tôi không thể nhịn được cười.
Anh nói thêm: “Vợ mình cười trông cũng đẹp, kể cả khi ị, aaa~”
Mặt tôi lập tức tối sầm lại.
Tôi nhìn thẳng vào chiếc quan tài giữa nhà tang lễ.
Giang Quý Châu ở bên trong.
Hơn nữa, anh ta còn cố tình dụ tôi đến đây.
Dù biết Lương Lựu Hàm thân mật với người đàn ông khác nhưng anh cũng không hề tỏ ra tức giận.
Tôi nắm tay Đoàn Đoàn quay người rời đi.
Ánh mắt người đàn ông kia tối sầm, nắm lấy cổ tay tôi:
“Tâm trạng của cô có vẻ không tốt, tôi có thể giúp gì không?”
Giang Quý Châu rống lên : “Ta là Địch Bảo, ngươi đừng đi, ta sẽ biểu diễn màn xác ch*t vùng dậy!” ]
[Đồ khốn nạn! Biến! Đừng chạm vào vợ yêu của tôi! ]
Bang.
Những tấm ván quan tài trong nhà tang lễ bị ném xuống đất.
Mọi người đều nhìn qua.
Mọi người dường như đều biết anh giả ch*t, nhưng không ngờ anh lại nhảy ra ngoài nhanh như vậy.
Ánh mắt anh lạnh lùng nhưng trái tim anh thì:
[Vợ ơi, hãy nhìn bắp tay rắn chắc, xương đòn và cơ bụng tám múi của anh điii. ]
Anh ta cao giọng nói: “Tất cả hãy giải tán đi. Tôi còn sống.”
Lương Lựu Hàm nhìn tôi đầy ẩn ý và nhanh chóng nắm tay chồng sắp cưới rời đi.
Mọi người vội vàng giải tán.
TÔI:”…”
Đã nhiều năm không gặp, Giang Quý Châu càng ngày càng có chút trẻ con.
Đoàn Đoàn nói: “Chú trông giống như một con quái vật trong Ultraman vậy”.
Anh ấy vậy mà thù lù xuất hiện trước mặt tôi.
Không bị bệnh và đương nhiên không ch*t.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, mắt tôi chợt đỏ hoe.
Giây tiếp theo, Giang Quý Châu vội vàng chạy tới:
“Đồ tồi, em lại muốn chạy nữa à?”
Tiếng khóc của tôi đột ngột ngừng lại.
Tất cả sự chú ý của mọi người đều tập trung vào cách xưng hô của anh ấy.
Tôi ôm lấy Đoàn Đoàn vội vàng bỏ chạy khỏi hiện trường.
Tâm trí tôi đang rất bối rối.
Sau khi chạy được một khoảng nhất định, tôi đặt con bé xuống.
Đoàn Đoàn nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe, nắm lấy góc áo tôi, đờ đẫn nói: “Mẹ ơi, nếu mẹ không thích chú này thì con cũng không cần chú ấy nữa.”
“Thật ra, con không thực sự muốn có bố, hơn nữa bố kì lắm, hành động như con quái vật á.”
Tôi không thể nhịn được và cười lớn.
[Quái vật là ai? ]
[Dù thế nào đi nữa, tôi phải là Ultraman trong Ultraman! ]
Tôi quay lại và nhìn thấy bóng người đó đột nhiên rút lui trong góc. Tôi nhìn chằm chằm vào chỗ đó trong hai giây.
[Vợ tôi thậm chí còn có thể phát hiện ra chỗ của tôi, cô ấy quá yêu tui phải không? Vợ~]
TÔI:”…”
Tôi bị anh ta làm cho cạn lời luôn.
Tôi vẫn không hiểu tại sao sau khi lừa anh, thay vì tức giận, anh lại càng bám tôi vậy?
Bây giờ tôi không dám đối mặt với Giang Quý Châu nên vội vàng trở về khách sạn với Đoàn Đoàn.
Tiếng nức nở của anh lấp đầy tâm trí tôi:
[Vợ không còn cần tôi nữa. ]
Chân tôi loạng choạng và tôi bước nhanh hơn.
Lại không nghĩ rằng.
Đêm đó, Giang Quý Châu lại tìm tới cửa.
Sắc mặt anh lạnh lùng, không khí xung quanh cũng lạnh lẽo.
Khi tôi bước ra khỏi cửa và đi qua cầu thang ,một đôi tay kéo tôi vào bóng tối.
Anh nghiêng người về phía trước.
Một tay giữ cằm tôi, tay kia đặt trên eo tôi, siết chặt từng chút một.
Tôi không nghe được suy nghĩ của anh, chỉ nghe được giọng điệu nham hiểm của anh:
“Mạnh Tang, em còn dám quay lại?”