Là Giang Quý Châu mà tôi quen thuộc.
Mí mắt ắt tôi run lên.
Lòng bàn tay to lớn của anh ôm chặt lấy eo tôi.
Tôi không thể cử động được, đành phải ngước mắt lên: “Sao lại không dám?”
[Anh tức giận nói: “Vợ không quan tâm đến tôi, tôi sẽ gi*t cô ấy bằng đậu phụ và tôi sẽ treo cổ tt bằng mì!” ]
[Trên đời chỉ có vợ là tốt, đàn ông không có vợ thì chỉ là cây cỏ mà thôi. ]
Những đầu ngón tay của tôi run rẩy.
Giây tiếp theo, tôi nhận được tin nhắn từ trợ lý của Giang Quý Châu:
[Mạnh tiểu thư, Giang tổng mất tích rồi! Bây giờ anh ấy mắc chứng bệnh đa nhân cách, ngày và đêm là hai thái cực, tôi sợ nếu anh ấy tìm tới cô, anh ấy sẽ làm hại cô đó. ]
Tôi ngước mắt lên liếc nhìn Giang Quý Châu, người đang có vẻ mặt dữ tợn.
Giọng nói trong lòng anh lại vang lên:
[ Hôn cô ấy, hôn cô ấy, hôn ch*t miệng cô ấy! Để xem cô ấy có dám chạy nữa không! ]
Hehe.
Đúng là hai thái cực.
Ban ngày khắc chế.
Đến tối, lại để nhân cách không chút kiềm chế.
Tôi cất điện thoại của mình đi.
Tôi im lặng nhìn chằm chằm vào môi anh, rồi tiến tới hôn anh.
Anh chợt sững người, rồi d.ục v.ọng bùng lên trong mắt anh.
Đột nhiên anh đẩy mạnh tôi vào cửa.
Hơi thở của anh phả vào tai tôi, tim tôi thắt lại.
Vùng da tiếp xúc với anh ngứa ran.
Cuối cùng, anh ấy nhắc đến lần tôi giở trò đồi bại với anh ấy và nói: “Mạnh Tang, em là người đầu tiên dám giở trò với tôi.”
“Tin nhắn đó của em khiến bố tôi suýt nhảy xuống sông Hoàng Hà mà không rửa sạch được tội. Mẹ tôi đã khóc và muốn ly hôn với ông ấy. Sau đó, tôi lấy DNA của em và xét nghiệm cứu bố tôi .”
“Tôi sẽ cho em thấy cái giá của việc dám chơi tôi.”
Tôi cảm thấy có lỗi trong một lúc.
Tôi không ngờ nó lại là một vấn đề lớn như vậy.
Tôi chưa kịp cảm thấy tội lỗi thì anh đã cúi đầu:
“Nếu em có lúc này để cảm thấy áy náy, sao không để tôi hôn em thêm hai lần nữa để chuộc tội.”
Một nụ hôn nồng cháy rơi xuống.
[Thật mềm mại, thật mềm mại. ]
[Vợ tui~]
[Trần Văn chắc chắn đã gửi tin nhắn cho cô ấy?
Nếu không được, lần sau tôi sẽ nói là tôi bị mất trí nhớ. ]
Tôi chỉ hơi xúc động khi nghe rõ ràng giọng nói đầy cảm xúc của anh vang vọng bên tai:
“Mẹ…”
Nó giống như một gáo nước lạnh dội thẳng vào tôi.
Toàn thân lạnh buốt và tâm trí bình tĩnh, tôi đẩy anh ra.
Giang Quý Châu bối rối.
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng động:
“Mẹ đỡ đầu, mẹ con đâu? Sao mẹ vẫn chưa về?”
Bạn thân: “Chắc vẫn chưa lên đâu. Chúng ta đi tìm mẹ con đi.”
Hai người đi dọc hành lang vừa nói vừa cười.
Thang máy vẫn ở phía trước.
Giọng Đoàn Đoàn vừa trẻ con vừa đáng yêu:
“Mẹ con lạc rồi sao?”
Người bạn thân nhất của tôi xoa đầu con bé và lấy điện thoại ra.
Tôi nén hơi thở, sợ bọn họ ngoài cửa bước vào.
Tôi đang bị Giang Quý Châu ép tường đó.
Hai người gần nhau đến nỗi hơi thở hòa quyện vào nhau.
Đôi mắt anh đang rực cháy.
Đã lâu không gặp, nhưng phản ứng cơ thể của tôi không thể lừa được ai.
Tôi thực sự nhớ anh ấy.
Nhưng tôi cũng thực sự có ác cảm.
Tôi không rộng lượng, nếu anh ấy thực sự nhớ Lương Lựu Hàm, đồng thời không nỡ rời xa tôi.
Tôi sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Khi người bạn thân nhất của tôi và Đoàn Đoàn đi ngang qua cửa cầu thang, họ hơi khựng lại.
Tim tôi thắt lại.
Nụ hôn của Giang Quý Châu đột nhiên rơi xuống.
Đôi mắt tôi mở to, trong lòng tôi vừa hoảng sợ vừa bối rối.
Tôi nghe thấy tiếng cười của Giang Quý Châu :
“Mạnh Tang, em không thấy thú vị sao?”
“Để cho chị em tốt và con gái em biết.”
Tôi vật lộn một lúc.
Anh đặt ngón trỏ lên môi: “Em không muốn họ tìm thấy chúng ta ở cầu thang phải không?”
TÔI:”…”
Tôi không biết anh ấy đã xem bao nhiêu phim nữa.
Học nhiều như vậy để dí tôi à.
[Trần Văn nói, bây giờ con gái không thích ngoan ngoãn mà thích độc đoán, tui bá đạo đủ chưa? Ừm?]
Bạn thân của tôi đã đi qua cầu thang và tiếp tục đi về phía trước.
Tim tôi như rớt xuống.
Đột nhiên…
Điện thoại du dương réo vang cầu thang.
Tôi vội vàng cúp máy.
Giang Quý Châu liếc nhìn điện thoại của tôi.
Tiếng bước chân của chị em tốt của tôi đang đến gần tôi chợt khiến tôi bị dồn vào một góc.
Thân hình cao lớn của anh ấy hoàn toàn che phủ tôi, rồi anh ấy cúi đầu xuống:
“Tiếp tục đi, được không?”
Dù đó là câu hỏi, nhưng người đó đã bắt đầu
ép tôi rồi.