Trùng Sinh Kiếp Này Chỉ Yêu Anh

Vu cáo



Chương 10: Vu cáo

Cứ như vậy tôi ở nhà Hạ Vấn Tân đã được nửa tháng.

Điều hạnh phúc nhất chính là lúc đợi anh về nhà.

Anh sẽ vào bếp nấu ăn, mà tôi sẽ đứng dựa vào cửa, lặng lẽ ngắm nhìn anh, thi thoảng sẽ giúp anh một tay.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, anh vuốt tóc ngược ra đằng sau, để lộ ra khuôn mặt tuấn tú có vài phần ngây ngô, được bao phủ bởi một lớp băng đô mềm mại, càng làm anh trở nên dịu dàng hơn.

Lúc này anh vẫn chưa học xong đại học, so với Hạ tổng sát phạt quyết đoán của kiếp trước, đương nhiên bây giờ anh sẽ ngây ngô và non nớt hơn. Đây cũng là khoảng thời gian tôi chưa từng biết và xen vào cuộc sống của anh.

Thỉnh thoảng anh cũng sẽ nâng mắt nhìn về phía này, khóe môi hơi nhếch lên. Ở trong đôi mắt có một tình yêu trong sáng, muốn giấu cũng không thể giấu được.

Anh ấy rất thích tôi.

Giờ phút này, tôi lại bàng hoàng nhận ra, trong khoảng thời gian tôi không hề biết kia, Hạ Vấn Tân đã thực sự yêu tôi bằng cả trái tim.

Trái tim tôi chợt thắt lại, cảm xúc trong lòng đi theo dòng máu chạy khắp cơ thể, cuối cùng lại hoá thành một tiếng thở dài.

Kỹ năng nấu nướng của Hạ Vấn Tân ngày càng trở nên tốt hơn.

Nhà họ Tống rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được nữa.

Tôi đã từng nghĩ tới, nhà họ Tống sẽ không dễ dàng để Tống Như đi tù. Nhưng tôi lại không nghĩ tới, bọn họ sẽ mua chuộc người đại diện của Hạ Hiểu Hiểu, đứng ra xác nhận tôi mới là thủ phạm thực sự.

Tôi khinh!!

Ở trước ống kính, mẹ Tống vạch trần thân thế của tôi và Tống Như. Bà ấy khóc như mưa: “Tôi thật sự không ngờ, A Âm sẽ cố ý giết người. Con bé vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan, bây giờ lại vì trốn tội mà vu oan cho em gái của mình.”

“A Như tuy là con ruột của tôi nhưng thật ra con bé còn chưa được hưởng mấy ngày hạnh phúc, bây giờ còn bị vu oan phải vào tù, Đường Âm thật sự khiến tôi thất vọng vô cùng.”

Tống Như rúc vào lòng mẹ Tống, vụng về giúp bà ấy lau nước mắt, mặc kệ nước mắt của bản thân đang lăn dài trên má.

“Mẹ ơi, mẹ đừng buồn. Chị chỉ là trong lúc hồ đồ mới phạm phải sai lầm. Nếu có thể giúp chị chuộc lỗi thì con luôn sẵn sàng nhận tội thay chị, chỉ cần chị luôn hiếu kính với mẹ là đủ rồi.”

Hai mẹ con bọn họ ở trước truyền thông, khóc lóc đến thảm thương.

“Ai làm sai thì phải tự chịu trách nhiệm, con không cần phải gánh những gì mà con không làm!”

Cuối cùng, bố Tống hướng về phía ống kính, nói ra lời lẽ đanh thép: “Tống Đường Âm, nhà họ Tống nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, hy vọng con hãy ra đầu thú, tự chịu trách nhiệm cho tội lỗi của bản thân!”

Khi đoạn video này được tung ra, trên mạng đã lập ra một chiến dịch để chống lại tôi.

[Đúng là một con sói mắt trắng, đã là thiên kim giả hưởng thụ cuộc sống sung sướng không phải của mình bao nhiêu năm mà bây giờ lại để con gái ruột nhà họ Tống gánh tội thay mình, có còn là người nữa không!]

[Tống Đường Âm, cô đúng là cái loại độc phụ! Dám làm mà không dám nhận, đồ hạ tiện!]

[Đúng vậy, nhà họ Tống hết lòng quan tâm giúp đỡ cô như vậy mà bây giờ cô lấy oán trả ơn, đồ bất hiếu!]

Những lời mắng chửi vẫn không ngừng dừng lại. Tài khoản cá nhân của tôi bị khủng bố. Điện thoại reo liên hồi. Còn có vài bạn học gọi hỏi han tình hình.

Nếu là người thực sự quan tâm thì tôi sẽ trả lời. Còn nếu ai khuyên tôi nhận tội, tôi sẽ kéo thẳng vào danh sách đen.

Bên ngoài hỗn loạn vô cùng nhưng tôi chẳng làm gì cả. Tôi chẳng sợ nhà họ Tống gây sức ép như nào, chỉ cần cảnh sát không triệu tập thì tôi vẫn luôn là người trong sạch, cần gì phải loạn đầu chống lại bọn họ, rồi tự mình rơi vào bẫy.

Ngày hôm đó, sau khi nhận được tin tức, Hạ Vấn Tân vội vã chạy về nhà, vừa mở miệng ra, anh đã nói: “Anh sẽ giúp em.”

Tôi hơi mỉm cười: “Không cần, em sẽ tự…”

Vừa nói được một nửa, không biết tại sao, tôi lại đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra ở kiếp trước.

Một trận cãi vã kịch liệt đã xảy ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.