Trùng Sinh Kiếp Này Chỉ Yêu Anh

Rất thích anh



Chương 9: Rất thích anh

Cuối cùng bát mì kia vẫn bị ném vào trong thùng rác, bởi vì tôi khóc nên Hạ Vấn Tân tưởng tôi khóc vì nó rất khó ăn. Sau đó, anh liền cầm đũa lên ăn thử một miếng.

Giây tiếp theo liền quăng thẳng vào thùng rác. Anh nhăn mặt, tỏ ra rất bất mãn: “Anh cũng muốn khóc, sao lại khó ăn như vậy.”

Siêu đáng yêu.

Anh làm tôi cười lên thành tiếng, đánh tan sự ủ rũ giữa hai hàng chân mày. Tôi cổ vũ: “Không sao đâu, sau này nhất định anh sẽ nấu ăn rất ngon.”

“Tại sao?”

Tôi cười cười: “Vì trong tương lai, em sẽ là thực khách duy nhất của anh.”

Ánh mắt của anh loé lên, lộ ra một vẻ sâu xa khó hiểu, anh trầm giọng nói: “Tống Đường Âm, tương lai em là gì của anh?”

Tôi hơi sửng sốt, nâng mắt lên nhìn anh, lại bắt gặp đôi mắt màu đen kia, rất tự tin và chắc chắn.

Anh đoán được.

Vẫn luôn thông minh như vậy.

“Có lẽ là…”

Tôi dừng lại một chút, sau đó mới chậm rãi nói: “Vợ.”

Tôi nghĩ Hạ Vấn Tân sẽ hơi sửng sốt hoặc sẽ cau mày tra hỏi, nhưng anh lại tỏ ra cực kỳ dịu dàng, đuôi mắt hơi cong, khoé miệng cũng khẽ giương cao, không còn sự tùy ý mà chân thành vô cùng.

Anh nói: “Vậy thì tốt quá.”

Vậy thì tốt quá…

Nhìn nốt ruồi lệ dưới khoé mắt đang rung động theo nụ cười của anh, tôi chợt có suy nghĩ muốn nếm thử xem nó có hương vị gì.

Tôi kiễng chân, hôn lên.

Nhìn ánh mắt đầy kinh ngạc của anh, tôi khẽ cười: “Hạ Vấn Tân, em rất thích anh.”

Kiếp trước quên nói cho anh biết, vậy hãy để kiếp này, em sẽ nói cho anh nghe.

Rất thích anh.

Vẫn luôn thích anh.

Trước khi đi ngủ, Hạ Vấn Tân cẩn thận đắp lại chăn cho tôi.

“Nếu em sợ thì hãy gọi điện cho anh, anh sẽ tới ngay lập tức.”

Trước khi rời đi, anh còn lấy chiếc bùa bình an đang đeo ở trên cổ xuống đặt vào lòng bàn tay tôi.

Tôi biết nó.

Hồi còn nhỏ, Hạ Vấn Tân rất yếu ớt, nên Hạ phu nhân đã xin bùa bình an cho anh, bảo vệ anh một đời an nhiên.

Mà bây giờ, anh cũng dùng chiếc bùa bình an này để bảo vệ tôi.

Tôi ôm chặt mặt dây chuyền ngọc, tim đập phập phồng, hai má nóng bừng không thôi. Mãi cho đến khi Hạ Vấn Tân đóng cửa lại, tôi mới chợt giật mình cảm thấy mặt mình có hơi chua xót, sờ lên khoé miệng, mới nhận chợt nhận ra mình đang cười.

Trong lòng cũng đang căng trướng.

Hạ Vấn Tân vẫn luôn như vậy, nhìn thì như một tay ăn chơi vô tâm nhưng thật ra anh lại là người dịu dàng và tỉ mỉ nhất tôi từng gặp.

Vì cảm giác này, đến tận nửa đêm tôi vẫn không ngủ được.

Vừa vui sướng lại vừa có chút sợ hãi.

Nhìn thoáng qua chiếc điện thoại đặt bên gối, tôi lại tự hỏi, không biết bây giờ anh đã ngủ chưa.

Tôi sợ gọi điện thoại sẽ hơi làm phiền anh, vì vậy tôi liền gửi đi một tin nhắn: [Anh đã ngủ chưa?]

Vừa gửi đi, tôi lại cảm thấy có chút không cần thiết, đang định thu hồi lại thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, sau đó là tiếng đẩy cửa.

Khi tôi mở mắt ra, Hạ Vấn Tân đã đứng ở trước giường tôi. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, rơi xuống vai Hạ Vấn Tân càng khiến cho những đường nét sắc sảo của anh trở nên mềm mại và dịu dàng hơn.

Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng hỏi tôi: “A Âm, có chuyện gì vậy?”

Tin nhắn gửi đi còn chưa được một phút mà anh đã chạy sang rồi. Anh đã thực sự biến những lời nói thành hành động. Anh nói sẽ đến, dù cho có muộn như nào, thì anh vẫn sẽ đến.

Có lẽ cũng giống như tôi, một đêm này, anh cũng không thể ngủ được.

Đơn giản là sợ tôi sẽ thật sự cần anh.

Nghĩ đến đây, trái tim tôi dường như bị thắt lại, vừa đau lại vừa hạnh phúc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.