Trùng Sinh Kiếp Này Chỉ Yêu Anh

Anh sẽ luôn ở đây



Chương 11: Anh sẽ luôn ở đây

Nói là kịch liệt thì cũng không phải.

Thực ra, chẳng qua là vì Hạ Vấn Tân đối xử với tôi rất tốt nên đã khiến không ít người đỏ mắt ghen tị. Có người tung tin đồn nhảm rằng tôi từng ngồi tù khiến cư dân mạng dậy sóng.

Hạ Vấn Tân muốn cùng tôi mở họp báo và khởi kiện những kẻ tung tin đồn nhảm.

Nhưng tôi lại cảm thấy nó không cần thiết.

Tôi thực sự đã từng ngồi tù, mặc dù không thẹn với lương tâm nhưng tôi không muốn Hạ Vấn Tân sẽ bị chỉ trích vì nó.

Nhưng điều này đã chọc giận Hạ Vấn Tân.

Anh lạnh lùng chất vấn tôi có đặt anh ở trong lòng không, có coi anh là chồng mình không?

Nhưng tôi chỉ nghĩ nên mặc kệ là tốt nhất, còn cảm thấy anh có phần xốc nổi.

Ngày hôm đó, phòng khách không bật đèn, xung quanh chỉ còn lại ánh hoàng hôn. Sau khi im lặng một lúc lâu, anh nhẹ nhàng nói ra một câu: “Em là người trong sạch, anh không thể chấp nhận được việc người khác chỉ trỏ em.”

“Tống Đường Âm, em có hiểu không?”

Tôi im lặng không chịu trả lời.

Trước khi rời đi, tôi quay người nhìn lại, lại chỉ thấy bóng lưng cô đơn của anh.

Tôi cảm thấy hơi hối hận.

Đồng ý với anh chẳng phải là được sao.ũ

Cng chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà.

Nhưng tôi lại không ngờ tới, đó là lần cuối chúng tôi gặp nhau.

Sau khi anh qua đời, tôi đã hỏi đi hỏi lại bản thân. Tại sao không chịu nghe anh? Tại sao không chịu nói với anh những lời thật lòng?

Những bó hoa bách hợp đó, sự ân cần đó, ánh chuyên chú đó, lẽ nào tôi lại không phát hiện ra anh yêu tôi sao?

Rõ ràng là tôi biết.

Nhưng tôi là một kẻ xấu xa chỉ biết lợi dụng tình yêu của anh.

Tôi cứ chắc chắn rằng Hạ Vấn Tân sẽ luôn ở bên tôi cho đến cuối đời, tự do đắm chìm trong tình yêu của anh, nhưng không biết anh chưa bao giờ xoa dịu được trái tim bất an của mình.

Mãi cho đến khi anh qua đời, tôi mới chậm chạp hiểu được thứ gọi là tình yêu.

Nhưng đối với một tình yêu muộn màng, điều tàn nhẫn nhất là khi bạn còn chưa kịp nói ra, chưa kịp đến gần thì nó đã hoàn toàn tan biến.

Không còn cơ hội quay lại.

Không thể quay lại một đời.

Nhưng ông trời đã cho tôi cơ hội để chuộc lỗi. Tôi không quan tâm đến sự dè dặt, nhút nhát hay sự phát triển dần dần của tình yêu và tôi cũng không thể học được nó.

Tôi chỉ muốn ở bên anh.

Muốn, rất muốn, luôn luôn muốn.

Vì vậy, tôi liền ôm chặt Hạ Vấn Tân, rồi khẽ hôn lên môi anh, môi răng kề nhau, tôi nhẹ nhàng thở hổn hển nói: “Được, anh giúp em đi. Em sẽ trả trước cho anh một phần thưởng.”

Hạ Vấn Tân hơi sửng sốt, sau đó ấn tôi ngã lên sô pha.

Hai tiếng sau, tôi mệt đến nỗi không thể nhấc nổi người nhưng vẫn gắt gao ôm lấy Hạ Vấn Tân không chịu buông.

Tôi nhìn anh, rõ ràng là đang buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt nhưng vẫn không muốn nhắm mắt lại.

Tôi vẫn còn sợ đây chỉ là một giấc mơ.

Anh cúi người, nhẹ nhàng hôn lên hai má tôi, xoa giữa hai chân mày của tôi: “Anh ở đây, A Âm, em ngủ đi.”

“Anh sẽ luôn ở đây.”

Tôi “ừm” một tiếng, cuối cùng cũng không trụ được nữa, dần dần chìm vào trong bóng đêm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.